Trong bếp bật vài chiếc đèn chiếu sáng, Nguyên Dã cao 1m86 đứng đó, ánh sáng chiếu thẳng vào đỉnh đầu anh. Anh cúi đầu đứng trước bếp, từ góc độ của Minh Yểu chỉ có thể nhìn thấy cánh tay anh đang cử động.
Cô cũng không biết sự việc phát triển đến mức này là như thế nào. Khi cô nhận ra thì hai cậu cháu đã mua xong rau củ tươi trên ứng dụng rồi. Gần đây dịch vụ giao hàng tận nhà này dường như cực kỳ nhanh, chỉ trong nửa giờ đã có người gõ cửa tới giao hàng.
Vị trí nhà cô không dễ tìm, trước khi đến người giao hàng còn gọi điện hỏi một lần.
Lục Tinh Nguyên lảm nhảm nói không rõ ràng, điện thoại bị Nguyên Dã giật lấy thì mới coi như là xong.
Lúc đó anh trầm mặt, giọng khàn hơn thường ngày. Trông anh có vẻ không vui.
“Cậu của cậu… nấu ăn giỏi lắm sao?” Minh Yểu rời khỏi dòng hồi tưởng.
Cô tò mò kéo vạt áo Lục Tinh Nguyên, đến bây giờ vẫn có chút không rõ tình hình.
“Đương nhiên rồi, chị có phúc lớn đó.” Lục Tinh Nguyên ngẩng đầu lên khỏi sách bài tập, nhìn Nguyên Dã một cái, tấm tắc khen ngợi: “Bình thường cậu em lười chảy thây, một năm không nấu được mấy lần đâu…”
Nói thì nói vậy, nhưng Minh Yểu chẳng thấy vui chút nào. Với mức độ chán ghét của ai đó đối với cô, chẳng phải sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn sao?
Nếu Nguyên Dã biết cô nghĩ vậy, chắc sẽ cầm chảo đập vào đầu cô mất.
Nhà bếp nhà Minh Yểu không lớn, toàn bộ lấy màu gỗ và trắng làm chủ đạo. Gạch đen trên tường và gạch vân gỗ trên sàn hòa quyện với nhau, thiết kế lát gạch kiểu xương cá này tạo cảm giác không gian kéo dài, trông rộng rãi hơn. Xung quanh khu vực bếp làm bằng gỗ tạo thành một bàn ăn nhỏ, nối liền với bàn bếp, tiện lấy đồ. Gỗ được mài cẩn thận tạo cảm giác gồ ghề, đậm chất thiên nhiên.
Thẩm mỹ của Minh Nguyệt luôn rất tốt. Nhưng cuộc sống khó khăn, cách bố trí trong nhà đều do bà từng chút từng chút một thêm vào, từng chút từng chút một thay đổi, mẹ Minh Nguyệt lại không cho Minh Yểu vào bếp, cho nên cô cũng ít khi rửa bát.
Giờ đây nhìn Nguyên Dã bận rộn trong bếp gần một giờ, tâm trạng Minh Yểu càng thêm phức tạp. Dường như anh còn quen thuộc với đồ đạc trong nhà hơn cả cô, động tác vô cùng tự nhiên.
Cứ như thể anh vốn nên ở đó.
“Hôm nay anh ấy đổi tính à?” Minh Yểu không kìm được thì thầm.
Lục Tinh Nguyên không nghe rõ lời cô nói.
Cậu ấy nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Minh Yểu, “Chị vừa nói gì? Cậu rất tốt mà.”
“Ừ, tôi biết.” Minh Yểu đáp bừa.
Cô chán nản đóng bài tập trên bàn lại, hơi hối hận vì thái độ của mình với Nguyên Dã. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Đừng quên đây là địa bàn của cô, cùng lắm là cô đuổi họ đi thôi.
Nhưng nửa giờ sau.
Ngồi trước bàn ăn, Minh Yểu hoàn toàn quên mất lập trường của mình với Nguyên Dã. Cô nhìn anh bưng đĩa thức ăn lên bàn, bất ngờ nảy sinh một cảm giác gọi là cảm động.
Đã lâu Minh Yểu không được ăn cơm nhà rồi, dù Nguyên Dã chỉ làm ba món mặn một canh đơn giản nhưng đối với cô cũng có ý nghĩa khác.
“Cậu ơi, món thịt xào chua ngọt hôm nay hình như hơi chua.” Lục Tinh Nguyên không kìm được nhai một miếng thịt.
Minh Yểu đoán được là tại sao.
Cô và Minh Nguyệt đều thích ăn chua, nhà có hai chai giấm đặc biệt.
“Nhưng cũng ngon lắm.” Lục Tinh Nguyên ăn một miếng thịt xào chua ngọt xong, còn gọi Minh Yểu ăn cùng, “Chị cũng ăn đi, khách sáo làm gì.”
Nguyên Dã không nói gì. Anh chống một tay lên bàn bếp, nhìn họ qua bàn ăn, không có biểu cảm gì.
“Ừ.” Lần đầu tiên Minh Yểu ở nhà mình mà cảm thấy bối rối. Cô gảy cơm trong bát, không chịu ngẩng đầu lên nhìn họ.
Thực ra cô biết, nhà cô chỉ có hai chiếc ghế ăn, từ lúc nãy đến giờ Nguyên Dã luôn đứng, cô không biết có nên lấy ghế từ phòng mình ra không. Dù là lịch sự, nhưng như vậy có khiến cô trở nên quá nhiệt tình không?
Dù gì người đối diện cũng không bao giờ cho cô sắc mặt tốt.
“Ăn xong thì về với tôi.” Nguyên Dã đột ngột nói.
“Á? Không phải chứ.” Lục Tinh Nguyên kêu lên, “Cậu gấp gì chứ, buổi chiều con tự về được, không cần cậu lo.”
Minh Yểu vẫn giữ im lặng, nhưng có thể thấy cô cũng không ưa hành động của mình. Anh đã đứng bao lâu rồi, ngay cả một chiếc ghế cũng không đưa cho anh.
Nhưng Nguyên Dã nhìn cặp chị em đối diện, lại cảm thấy mình như kẻ phá hoại tình cảm thanh niên người ta.
Đôi mắt của cả hai đều có nét giống Lục Diễn Chi. Mắt hoa đào với đường cong hoàn hảo, ánh mắt trong sáng, không nói lời nào cũng tự mang phong tình.
Lục Tinh Nguyên còn chưa phát triển thành niên, Minh Yểu thì hơi quá nổi bật.
“Lục Diễn Chi biết cháu ở đây không?” Nguyên Dã rời mắt.
Anh cầm dĩa, tập trung vào trái cây mình đang gọt.
“Con nói với ông ấy làm gì.” Lục Tinh Nguyên đáp nhanh, “Dù có nói rồi thì ông ấy cũng không làm gì được con.”
Nguyên Dã tạm dừng.
“Ý cháu là.” Anh cau mày, nửa cười nửa không nhìn Lục Tinh Nguyên một cái, “Đang trách tôi?”
“Sao có thể ạ.” Lục Tinh Nguyên nhụt chí rất nhanh.
Cậu ấy nhai ngấu nghiến khoai tây trong miệng, cười nịnh Nguyên Dã, “Cậu bận như vậy còn đến nấu ăn cho bọn con, hơn lão Lục kia nhiều, có trách cũng không trách cậu.”
Minh Yểu nghe Lục Tinh Nguyên bịa chuyện, không nhịn được cười khẽ.
“Ăn cũng không bịt được miệng cháu.” Nguyên Dã cười khẩy, nhưng không yêu cầu đưa Lục Tinh Nguyên về nữa.
Lục Tinh Nguyên rất vui vẻ.
Nguyên Dã quay đầu nhìn Minh Yểu, sắc mặt không rõ, “Cô thật sự không định lấy ghế cho tôi à?”
Cảm giác bị ghi hận chính là đây sao.
Minh Yểu ăn được một nửa, đột nhiên đứng dậy, “Anh ngồi đây trước đi.”
Nói xong cô chạy vào phòng mình.
“Sao cậu cứ dọa chị ấy vậy?” Lục Tinh Nguyên còn chưa ăn no đã ngáp.
Hôm nay cậu ấy dậy sớm, lâu rồi không học chăm chỉ như vậy, nhưng dù có hơi mệt thì cậu cũng nhận ra sự khác thường của cậu út nhà mình.
“Do cô ấy nhát gan.” Nguyên Dã không khách sáo.
Anh tự múc cơm, bước đến chỗ ngồi của Minh Yểu, ngồi xuống.
“Cậu có chuyện gì giấu con à?” Lục Tinh Nguyên đột ngột hỏi.
Nguyên Dã chỉ nhướn mày, “Chuyện tôi giấu cháu có ít đâu nhỉ?”
Lục Tinh Nguyên bị nghẹn lời, nhất thời không biết đáp thế nào. Cậu ấy suy nghĩ một lúc, bổ sung: “Ý con hỏi là chuyện của chị ấy.”
“Cháu thích cô ấy đến vậy à?” Nguyên Dã nói mà không rõ ý.
Cũng không trách Lục Tinh Nguyên được, anh thực sự có vài phần thành kiến với Minh Yểu, dù hai người họ có cùng một nửa dòng máu nhưng cuối cùng vẫn khác nhau.
Chuyện năm xưa anh không thể giải thích rõ với Lục Tinh Nguyên. Nhưng lòng người khó đoán, ai biết cô có ghi hận Lục Diễn Chi, rồi cũng ghi hận Lục Tinh Nguyên không.
“Cậu có thành kiến với chị xinh đẹp à?” Lục Tinh Nguyên ngừng đũa.
Cậu ấy cau mặt, phân tích rất nghiêm túc: “Tất nhiên con nói thế thôi, con chỉ thấy cậu lớn thế này rồi mà chưa có bạn gái, ngay cả chị tiên nữ cũng không thích, cậu có phải…”
“Câm miệng.” Mặt Nguyên Dã đen lại.
Không đợi Lục Tinh Nguyên đáp lại, anh đã gắp miếng thịt nhét vào miệng thằng cháu trời đánh.
“Á.” Lục Tinh Nguyên bị nghẹn, nhai vài miếng rồi nói: “Sao cậu không thích chị con chứ? Chị ấy vừa xinh vừa dễ thương, người theo đuổi không ít đâu.”
Nguyên Dã thấy logic của Lục Tinh Nguyên thật sự có vấn đề rồi, không thể nào nói chuyện với thằng này nữa, đành mở miệng nói: “Tôi có theo đuổi cô ấy đâu.”
Liên quan gì đến anh.
“Cái gì, cậu muốn theo đuổi chị ấy sao?” Lục Tinh Nguyên kêu lên.
Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng “rầm”, Minh Yểu làm rơi ghế, cô trợn mắt, không tin vào tai mình.
Nguyên Dã bất đắc dĩ xoa trán.
“Đừng nghe nó nói bậy.” Anh đứng dậy, cúi người nhặt ghế cho Minh Yểu.
Minh Yểu vẫn chưa hoàn hồn. Cô chớp mắt, đi bước nhỏ theo sau Nguyên Dã.
“Chị ngồi giữa đi.” Lục Tinh Nguyên đề nghị.
Minh Yểu không phản đối.
Cô không quen với Nguyên Dã, ăn một bữa cơm cũng không nói được hai câu, nhưng không thể tránh được Lục Tinh Nguyên nói nhiều.
Miệng Lục Tinh Nguyên nói không kịp kéo da non, làm bữa trưa trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Ăn cơm xong, Lục Tinh Nguyên tự nguyện rửa bát, đẩy Minh Yểu và Nguyên Dã sang một bên, “Được rồi, hiếm khi con chăm chỉ, đừng cản con.”
“Chúng ta nói chuyện chút?” Tay Nguyên Dã đút túi, nhàn nhã nhìn Minh Yểu.
“Ừ.” Minh Yểu không hiểu sao thấy mặt nóng nóng.
Cô không quen ở một mình với Nguyên Dã. Sợ anh thật sự muốn nói gì với mình nên cô dẫn anh ra ban công.
“Đợi đã.” Minh Yểu vừa bước một chân ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói với Nguyên Dã, “Anh đừng ra vội.”
Nguyên Dã đứng yên không động đậy.
Anh nhìn Minh Yểu vội vã bước ra ngoài, sau đó giấu giàn phơi quần áo lót vào góc trong rồi dùng quần áo khác che lại.
Dễ thương thật.
Nguyên Dã lấy tay che miệng khẽ ho, rồi chậm rãi bước ra.
Ban công theo kiểu nửa mở, dài nhưng không rộng, cây xanh và kệ để đồ kết hợp hoàn hảo, có thể thấy được sự chăm chút của chủ nhà.
Đây cũng là cảm giác chung của Nguyên Dã về nhà Minh Yểu.
“Anh ngồi đi.” Hai tay Minh Yểu đan sau lưng, cố gắng tự nhiên nói chuyện với Nguyên Dã.
Trên ban công chỉ có một chiếc ghế nằm. Nguyên Dã khoát tay, kiên quyết đứng dựa tường.
“Hình như cô rất sợ tôi?” Anh ngước mắt nhìn trời đang có chút bất thường.
Chiều tháng tư ở Hải Thành, ánh nắng lười biếng qua mây chiếu xuống trần gian, gió xuân qua tai, tóc mai chạm má gây cảm giác ngứa nhẹ.
Cây xanh, tường xám và thiếu nữ đang tuổi xuân thì. Nguyên Dã cúi mắt, hiếm khi nhìn thẳng Minh Yểu.
Cô không trả lời, anh coi như ngầm thừa nhận.
“Cô đã biết Lục Tinh Nguyên từ sớm rồi nhỉ?” Giọng trầm thấp của Nguyên Dã theo gió vào tai cô, “Tôi không biết cô nghĩ gì về họ.”
“Nhưng nó rất thích người chị gái này, mong cô… đừng làm nó thất vọng.”
“Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô.”
Lại là lời cảnh cáo như lần trước, chỉ là điều kiện có nới lỏng chút đỉnh.
Minh Yểu đột nhiên thấy anh như con cừu đội lốt sói, trông có vẻ dữ dội nhưng thực ra không có tính công kích gì lớn.
Cô chưa từng nghĩ sẽ gần gũi với Lục Tinh Nguyên, sự thân thiết của cậu ấy khiến cô cảm thấy bối rối.
“Vậy là anh chấp nhận tôi rồi à?” Minh Yểu do dự tiến một bước, ngước nhìn Nguyên Dã.
“Ừ.” Nguyên Dã không tự nhiên quay đầu, lười tính toán với trẻ con.
“Vậy thì…” Minh Yểu kéo dài giọng, một lúc lâu sau mới cười khẽ: “Có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Lời tác giả:
Anh Dã: Người này muốn thả thính tôi
Em Yểu: Anh nghĩ nhiều rồi 🙂