Lục Tinh Nguyên phát hiện sau khi Minh Yểu từ nhà vệ sinh trở về thì trở nên im lặng hơn nhiều. Đặc biệt, trong sự im lặng ấy còn pha lẫn một phần ghét bỏ, hai phần lúng túng và ba phần xấu hổ giận dữ.
Cậu ấy nghĩ mãi không ra, chỉ có thể tranh thủ lúc Minh Yểu không để ý mà lén hỏi Nguyên Dã, “Cậu lại làm gì chọc giận chị con thế?”
“Cháu có muốn có một người mợ út không?” Nguyên Dã nhướn mày, không trả lời mà hỏi lại.
“Cái gì mà mợ út chứ, dù có thì cũng là con có một người anh rể.” Lục Tinh Nguyên luôn ghi nhớ vấn đề vai vế, cảnh giác nhìn Nguyên Dã.
Nguyên Dã nghe vậy mà dở khóc dở cười.
Anh còn chưa mở miệng thì đã thấy Lục Tinh Nguyên không khách sáo mà đâm thẳng vào tim anh, “Hơn nữa cái người anh rể này còn chưa chắc chắn được là ai, cậu đừng lo lắng vớ vẩn nữa.”
Nói anh lo lắng vớ vẩn?
Nguyên Dã cảm thấy thú vị, nhướng mày lên, “Cháu cứ đợi đấy.”
Anh cố ý kéo dài tốc độ nói, nghe vào tai Lục Tinh Nguyên lại thành một loại nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi thì đợi.” Lục Tinh Nguyên thách thức hừ một tiếng, bước chân đuổi theo Minh Yểu.
Thật là biết tìm chỗ dựa.
Nguyên Dã cười lắc đầu, lấy chìa khóa xe rồi đi theo.
—
Gần đây thời tiết nóng bức, gió đêm cũng mang theo vẻ nóng nảy, thổi qua làm người ta tâm phiền ý loạn.
Khu dân cư của khu Văn Liễu mới mở cửa được hai năm nay, khu này không lớn nhưng bố trí rất tốt, làm rất tốt về mặt an ninh. Ánh trăng giấu mình trong tầng mây, đèn đường hình bạch ngọc lan yên lặng đứng gác khắp nơi cùng với đèn dưới thảm cỏ tỏa ra ánh sáng.
Nguyên Dã bước trên bóng của Minh Yểu đi theo sau bọn họ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện của hai chị em.
“Cậu sẽ không ở bên này lâu đâu, chị đừng lo.”
“Hoặc nếu chị không thích, em sẽ giúp chị đuổi cậu ấy đi nhé?”
Lục Tinh Nguyên thấy Nguyên Dã theo kịp, không tự giác mà tưởng tượng đủ thứ.
Ừm, cậu ấy phải bảo vệ chị mình.
“Hửm?” Minh Yểu dường như ngớ người một chút, lắc đầu nhưng lại không nhịn được cười, “Em không đuổi được anh ấy đâu.”
Giọng cô nhẹ nhàng, tạo nên sự đối lập rõ rệt với Lục Tinh Nguyên, nhưng lại rất ấm áp khi kết hợp lại.
Nguyên Dã rất thích trạng thái này, nhưng hiện tại không phải là tốt nhất. Nghĩ đến biểu cảm run rẩy nhịn nhục của cô bé, anh nghĩ cơ hội của anh càng ngày càng lớn.
Nguyên Dã chu đáo đưa hai chị em về đến nhà.
Thấy Minh Yểu nhận được cuộc gọi rồi vào phòng ngủ, anh cũng không vội rời đi, quen thuộc mở tủ lạnh lấy một chai nước nước khoáng Perrier*.
* nước khoáng Perrier: Đây là loại nước khoáng nổi tiếng có nguồn gốc từ Perrier, một thị trấn nhỏ ở Pháp. Perrier được biết đến với đặc tính nước có ga tự nhiên và hương vị tươi mát, thường được dùng để uống trực tiếp hoặc pha chế trong các món cocktail.
“Cậu vẫn chưa về nhà à?” Lục Tinh Nguyên có thói quen tắm rửa trước khi về nhà, quay đầu thấy Nguyên Dã thì dừng bước.
Cậu ấy nhấn mạnh mấy chữ cuối, ý tứ đuổi người rất rõ ràng.
Nguyên Dã ngồi trên ghế sofa, mở nắp chai uống một ngụm nước rồi trả lời nhạt nhẽo, “Không vội.”
“Vậy con cũng không vội.” Lục Tinh Nguyên không biết làm sao với Nguyên Dã, bực tức ngồi xuống bên cạnh anh.
“Hôm nay cháu có vẻ tức giận không nhỏ nhỉ?” Nguyên Dã liếc nhìn Lục Tinh Nguyên, không giận mà cười, “Không hài lòng với tôi à?”
Lục Tinh Nguyên bị Nguyên Dã chặn họng.
Không thể nói là không hài lòng được. Từ nhỏ cậu ấy đã thích bám lấy cậu mình, dù bình thường không mấy tôn trọng nhưng trong lòng vẫn sùng bái.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này bí mật quan sát, Lục Tinh Nguyên cũng thấy được cậu mình thật lòng. Chỉ là cậu ấy không rõ thái độ của Minh Yểu, nhìn cái vẻ đó chắc không phải là thích.
Tính cách Lục Tinh Nguyên đơn giản, không quan tâm mấy chuyện phù phiếm, nếu không thì cũng không đối tốt với Minh Yểu như vậy.
Vì vậy dù Minh Yểu và Nguyên Dã ở bên nhau, cậu ấy cũng không thấy có gì không tốt. Tất nhiên, tất cả đều này dựa trên điều kiện là họ thực sự có cảm tình dành cho đối phương.
Lục Tinh Nguyên đảo mắt, như thể kiêng dè điều gì mà không nói thẳng.
“Được rồi.” Nguyên Dã không quan tâm đến câu trả lời của Lục Tinh Nguyên.
Anh quay đầu xoa đầu Lục Tinh Nguyên, thúc giục, “Đi tắm đi.”
“Dạ.” Lục Tinh Nguyên đáp một tiếng, lần này ngoan ngoãn đi tắm.
Vì vậy khi Minh Yểu cúp điện thoại bước ra khỏi phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Nguyên Dã.
Cô chớp mắt, tạm thời quên mất mình ra ngoài làm gì.
“Ngồi với anh một lúc nhé?” Nguyên Dã vỗ vào ghế sofa bên cạnh, mắt phượng dài hẹp lơ đãng.
Minh Yểu do dự một lát, chậm rãi bước tới.
Không biết Lục Tinh Nguyên đã đi đâu rồi. Nếu cô không ra ngoài thì đã không có chuyện này, lúc này rõ ràng không thể bỏ anh một mình ở đây.
“Sợ anh đến thế sao?” Nguyên Dã quay đầu nhìn Minh Yểu, khoảng cách giữa họ đủ để cho hai người ngồi.
Anh thấy buồn cười, không hề muốn rời mắt khỏi cô.
Minh Yểu lắc đầu, nghĩ thầm cô sợ mình trúng kế mỹ nam mới đúng.
Cô ngồi thẳng người, không nhìn Nguyên Dã, nhưng tim lại đập thình thịch như đang hét lên là thích.
“Ồ?” Nguyên Dã chú ý thấy tai Minh Yểu đỏ lên, tâm trạng rất tốt, tiến lại gần cô, “Em không sợ anh à?”
Nguyên Dã vừa tiến lại gần, Minh Yểu cũng theo đó lùi lại, không để ý tại sao anh cứ nhấn mạnh vấn đề này.
Cho đến khi cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, “Vậy là thích anh rồi?”
Minh Yểu:?
Có liên quan gì không?
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn cuốn hút của anh, Minh Yểu cứng người, quên cả việc tiếp tục lẩn tránh, “Anh… đừng nói bậy.”
“Vậy tại sao em lại đỏ mặt?” Nguyên Dã truy hỏi.
Anh đưa ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt đen láy chứa đựng tình cảm như xoáy nước cuốn hút cô.
Minh Yểu không dám nhìn nhiều, đôi lông mi dài cong không ngừng run rẩy, lẩm bẩm, “Chắc là có người đang nhắc đến tôi…”
“Ừ.” Nguyên Dã cười đáp lại, “Là anh.”
“Anh…” Minh Yểu cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi.
Cô ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người anh, lòng càng loạn hơn.
“Em muốn nói gì?” Nguyên Dã đã dùng hết kiên nhẫn với Minh Yểu rồi.
Anh thu tay lại, ngoan ngoãn dựa đầu vào cô, “Anh nghe đây.”
Minh Yểu bị động tác của anh làm cho rung động. Cô hơi suy nghĩ, không tự chủ mà kéo tai Nguyên Dã, “Tại sao thích tôi?”
Nếu không phải anh lại gần, gần như không nghe được cô nói gì.
Nguyên Dã cảm nhận sự đụng chạm nhẹ nhàng của Minh Yểu, khóe môi nở nụ cười.
Anh nghiêng đầu nhìn Minh Yểu, nháy mắt nhẹ, “Thích em mà còn cần lý do sao?”
Thích sự trong sáng thiện lương của cô, dù hoàn cảnh khó khăn vẫn hướng về phía mặt trời.
Thích sự bướng bỉnh dũng cảm của cô, rõ ràng sợ chết mà vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Thích sự xinh đẹp thông minh của cô, dù thế nào cũng giữ lý trí.
Thích cô.
Vì cô là cô.
Nên tâm hồn vương vấn, dù chết cũng không thay đổi.
Minh Yểu ôm ngực mình, nhìn vào dải ngân hà trong mắt anh.
Sợ hãi e thẹn, tim đập như nai con chạy loạn.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu thơ tình, “Một đời ít nhất nên có một lần, vì người nào đó mà quên đi chính mình.”
Không kịp suy nghĩ kỹ, cô bất ngờ đưa tay che mắt Nguyên Dã.
“Sao vậy?” Nguyên Dã nắm lấy cổ tay cô.
Anh không đẩy cô ra, khóe miệng nhếch lên tiết lộ tâm trạng đang rất tốt.
“Anh nói đúng…” Cô thích anh, cũng không từ chối sự gần gũi của anh.
Không nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Dã khiến Minh Yểu có thêm can đảm. Cô cúi mắt, giọng nói như thì thầm mang theo sự thỏa hiệp, cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Thừa nhận tâm sự của mình dường như cũng không khó đến thế.
“Ừm?” Nguyên Dã khẽ hừ một tiếng.
Anh rất muốn nhìn vào ánh mắt đáng yêu của cô, nhưng chỉ có thể dùng đầu ngón tay không ngừng vuốt ve cổ tay cô.
Minh Yểu không lên tiếng.
Nguyên Dã tĩnh tâm lại, bất ngờ hỏi, “Bà ấy không add em à?”
Bà ấy mà anh nói là Mạnh Bội Linh.
Minh Yểu ngẩn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Mạnh Bội Linh đã add cô vào ngày thứ hai sau khi cô nhận được sách, thấy yêu cầu kết bạn sáng lên, Minh Yểu giật mình, tay run lên suýt chút nữa nhấn từ chối.
Hai người nói chuyện khá thường xuyên trong hai ngày này.
Mạnh Bội Linh còn dễ gần, tri thức và hài hước hơn Minh Yểu tưởng tượng, cảm giác trò chuyện với bà rất thoải mái.
Biết Minh Yểu vẽ truyện tranh thiếu nữ, Mạnh Bội Linh lập tức mua ngay một bộ truyện của cô, thậm chí còn theo dõi Weibo của cô để tăng follow.
Đến mức cô còn nhân dịp này mà kéo theo không ít fans…
“Cô Mạnh nói sẽ hẹn ăn một bữa.” Minh Yểu khó từ chối Mạnh Bội Linh như vậy, vô thức nói, “Cô ấy có lẽ không biết tôi và…”
Nhưng cô còn chưa nói hết, đã bị Nguyên Dã ngắt lời.
“Bà ấy sẽ biết.” Anh đưa tay còn lại ra, chính xác vuốt tóc cô, chắc chắn nói:
“Giao cho anh.”
Em chỉ cần thích anh thôi là đủ rồi.
Minh Yểu cảm nhận tình cảm nóng bỏng trong lời nói của anh, như bị điện giật mà rút tay lại.
“Em còn chưa trả lời anh.” Nguyên Dã trực tiếp áp sát vào mặt Minh Yểu.
Anh áp trán vào trán cô, hơi thở phả vào mặt cô, “Có phải em thích anh không?”
Minh Yểu căng thẳng, định quay đầu đi nhưng lại bị Nguyên Dã giữ lấy mặt.
Cô biết, anh đã sớm hiểu ý cô, còn cố tình đòi câu trả lời.
“Không phải.” Minh Yểu không thể thoát ra, tiếp tục nói ngược lòng mình.
Nguyên Dã nhẹ nhàng cắn môi cô, cười tà, “Còn cứng miệng không?”
Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của cô phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh, màu mắt nhạt, trong suốt.
Cảm giác trên môi nhắc nhở Minh Yểu chuyện gì vừa xảy ra, tay cô đẩy ngực anh ra, giận dỗi trừng mắt, “Không phải anh đã biết rồi sao?”
“Bị em từ chối quá nhiều lần rồi.” Nguyên Dã làm bộ vô tội nhìn cô, “Anh muốn nghe em nói.”
“…” Vậy là đang đổ lỗi cho cô đấy à?
Truyền thuyết nói ra ngoài làm việc luôn phải trả giá.
Minh Yểu nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp, không biết qua bao lâu mới dỗ dành, “Em có hơi thích anh, vậy… chúng ta thử một lần được không?”
Nguyên Dã nghe vậy lại nhận ra chút tâm tư.
Anh nhẹ nhàng nhướn mày, “Anh không thử với ai cả, lỡ em chạy thì sao?”
Dù sao đã quấn quýt với cô lâu như vậy, Nguyên Dã vẫn rất hiểu Minh Yểu, người khác nói vậy có lẽ chỉ đơn thuần ngại ngùng nhưng từ miệng cô nói ra thì có lẽ thật sự là có ý muốn thử vài ngày, không được thì chia tay.
Anh còn không biết cô sao?
“Em… em còn nhỏ.” Minh Yểu bị Nguyên Dã nói làm tròn mắt, hồi phục lại lập tức tránh ánh mắt anh.
Người khác yêu đương còn có thời gian thử nghiệm?
Sao đến lượt cô lại không được?
Minh Yểu nhất quyết không thừa nhận mình bị Nguyên Dã nhìn thấu.
Nguyên Dã quen thuộc với sự không tim không phổi của cô, lúc này lại thực sự bị chọc giận quá mà bật cười. Nhưng anh thấy cô bé lòng dạ rối bời mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại mềm nhũn.
Dù sao anh cũng không làm gì được cô.
“Thôi được rồi.” Nguyên Dã thở dài, đưa tay véo má cô, “Cho em thử.”
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Yểu: Xin trả lại hàng
Nguyên Dã véo vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu hôn xuống, “Em nằm mơ!”