Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 54




Sau ngày hạ chí, cái nóng ở Hải Thành dường như muốn nuốt chửng cả thành phố.

Trong phòng ngủ vào buổi chiều, chiếc máy điều hòa cần mẫn thổi ra luồng khí mát, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín, hoàn toàn ngăn cách với làn sóng nhiệt bên ngoài.

Minh Yểu đặt bút vẽ xuống, ngáp một cái, tâm trí cô bay ra ngoài bức tường, trôi đến phía bên kia của bức tường đó.

Lời của Nguyên Dã như một viên đá ném vào mặt hồ của Minh Yểu. Ngoài những gợn sóng lúc đó, viên đá này cũng ở lại trong lòng cô.

Căn nhà đối diện từ hôm đó không có động tĩnh gì nữa.

Theo lý thì đã trang trí xong từ lâu, nhưng mãi vẫn không thấy Nguyên Dã dọn vào.

Minh Yểu không biết anh đang tính toán gì, điều duy nhất cô hiểu rõ là sự phát triển của sự việc đã sớm rời xa quỹ đạo ban đầu.

Khi tiếng chuông cửa “leng keng” vang lên, Minh Yểu mới kịp hồi thần.

Gương mặt của Nguyên Dã lập tức hiện lên trong đầu cô, nhưng sau đó lại bị phủ nhận. Cô đã mấy ngày không gặp Nguyên Dã, nhưng lúc này người đến chắc chắn không phải là anh.

Lục Tinh Nguyên sau khi kết thúc kỳ thi trung học đã thuyết phục Lục Diễn Chi cho dọn vào nhà của Minh Yểu, còn hứa mỗi tuần sẽ đưa Minh Yểu về nhà ăn một bữa cơm.

Vì bữa cơm này, cậu ấy đã nài nỉ Minh Yểu suốt cả một buổi tối. Phải biết rằng bình thường cậu chàng học hành cũng không hăng say như vậy đâu!

Nguyên Dã mới mua nhà ở đối diện Minh Yểu, Lục Tinh Nguyên không muốn để Minh Yểu cảm thấy cậu ấy đứng về phía cậu của mình, nên quyết định dọn vào phòng ngủ nhỏ của chị gái.

Dù căn phòng nhỏ này không bằng phòng tắm của cậu ấy, cậu ấy cũng quyết tâm không quay đầu.

Minh Yểu nhìn qua mắt mèo thấy ba con họ Lục, hiểu ra, đi ra mở cửa cho họ.

“Chị.” Lục Tinh Nguyên kéo vali bước vào, khuôn mặt đầy phấn khích, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, “Em trai dễ thương của chị đến đây để bầu bạn với chị rồi đây.”

“……” Minh Yểu bất đắc dĩ tránh sang một bên.

Lục Diễn Chi theo sau. Ông không tò mò về cách bài trí của ngôi nhà, trong mắt ông thì căn nhà này quá nhỏ, ông cũng không đành lòng để Minh Yểu sống ở đây.

“Thật sự không muốn về nhà sống sao?” Lục Diễn Chi cúi mắt nhìn Minh Yểu, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày bỗng hiện lên một vết nứt, trông có vẻ hiền hòa yếu đuối.

“Vâng.” Minh Yểu không nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.

Gần đây mối quan hệ của cô với Lục Diễn Chi đã hòa hoãn hơn nhiều, cô cũng sẵn lòng nói chuyện với ông nhiều hơn, “Con sống ở đây rất tốt.”

“Vậy làm phiền con chăm sóc thằng bé rồi.” Lục Diễn Chi thở dài trong lòng, xem như giao Lục Tinh Nguyên cho Minh Yểu.

Minh Yểu lắc đầu không nói gì thêm.

Còn Lục Tinh Nguyên lúc này đã đi một vòng quanh nhà, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu út bắt đầu chuẩn bị căn nhà này từ bao giờ vậy?”

Nếu không phải nghĩ đến việc không thể phản bội Yểu Yểu, cậu ấy đã muốn khen ngợi cậu út rồi.

Ngoại trừ diện tích hơi nhỏ một chút thì không có vấn đề gì khác. Còn về căn phòng nhỏ không thể nhỏ hơn của cậu ấy… không biết có phải cậu út cố tình sắp xếp như vậy hay không.

Lục Tinh Nguyên trở lại phòng khách, nhìn thấy Lục Diễn Chi, ngạc nhiên hỏi: “Sao ba còn chưa đi?”

“Không có phép tắc.” Lục Diễn Chi lườm Lục Tinh Nguyên một cái rồi không muốn để ý đến thằng con giời đánh ấy nữa.

Ông ấy còn phải về bệnh viện, sau khi dặn dò Minh Yểu vài câu thì lập tức rời khỏi khu Văn Liễu.

Sau khi Lục Diễn Chi đi, Lục Tinh Nguyên càng trở nên vui vẻ, nhảy lên nằm dài trên sofa, “Chị, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn lẩu nhé?”

“Không vội.” Minh Yểu khoanh tay trước ngực, nhìn Lục Tinh Nguyên từ trên cao xuống, “Em thu xếp hành lý xong rồi chúng ta sẽ lập quy tắc ba điều. Mặc dù em đã nghỉ hè, nhưng cũng không thể chỉ lo chơi bời.”

Lục Tinh Nguyên:?

Đã nói là tình chị em cơ mà?

“Ồ.” Lục Tinh Nguyên đáp lại một cách chán nản.

Cậu đứng dậy mở vali, từng chút một sắp xếp đồ đạc của mình.

Minh Yểu không bước tới giúp, đợi Lục Tinh Nguyên thu xếp xong mới bàn bạc với cậu ấy về kế hoạch nghỉ hè.

Cô đã nói chuyện với Lục Diễn Chi từ trước, đã đăng ký cho Lục Tinh Nguyên một lớp bổ túc tiếng Anh trong kỳ nghỉ hè, lại cho cậu ấy chọn một khóa học nhạc cụ.

Xét đến việc Lục Tinh Nguyên thích chơi bời, cô không sắp xếp quá nhiều khóa học, coi như là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.

Dù vậy, Lục Tinh Nguyên vẫn kêu ca không ngừng. Nhưng nói thì nói vậy, đến lúc đó cậu ấy vẫn sẽ ngoan ngoãn đi học.

Minh Yểu vẫn hiểu rõ Lục Tinh Nguyên vài phần, để an ủi cậu ấy, tối đó cô dẫn cậu ấy đến một nhà hàng lẩu Nhật nổi tiếng.

Khi họ đến nơi thì không có nhiều người, không phải đợi chỗ, họ lập tức vào thẳng bên trong.

Nhà hàng lẩu mở máy lạnh rất mạnh, tranh Ukiyo-e* trên tường tinh tế đẹp đẽ, kết hợp với làn hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu tạo nên một cảm giác hài hòa kỳ diệu.

*tranh Ukiyo-e là một loại tranh khắc gỗ và nghệ thuật in nổi tiếng của Nhật Bản, phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 19. Từ “ukiyo-e” có nghĩa là “tranh của thế giới nổi” và nó phản ánh cuộc sống hàng ngày, cảnh quan, diễn viên kabuki, và các cảnh quan thiên nhiên. Những tác phẩm này thường có màu sắc rực rỡ và chi tiết tinh xảo, tạo nên một phong cách nghệ thuật đặc trưng và dễ nhận biết. Ukiyo-e đã có ảnh hưởng lớn đến nghệ thuật phương Tây, đặc biệt là trong thời kỳ ấn tượng.

Minh Yểu chọn một chỗ ngồi gần tường, trực tiếp đưa bảng điện tử để gọi món cho Lục Tinh Nguyên.

Lục Tinh Nguyên quen thuộc chọn những món mình và Minh Yểu thích ăn, cuối cùng không quên nịnh nọt: “Chị, em gọi cho chị một phần mochi nhé? Chị muốn khoai tím hay trà xanh?”

“Khoai tím.” Minh Yểu ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lương Tư Uyên?

Người ta nói oan gia ngõ hẹp chắc là để chỉ họ.

Lần gặp nhau gần nhất của họ là tại buổi tư vấn nguyện vọng vào trường trung học số 3, chỉ gật đầu chào nhau.

Lương Tư Uyên đã trầm ổn hơn nhiều so với trước đây, dù vẫn là tính cách hiền hòa nhưng phần lớn nụ cười chỉ lướt qua bề ngoài, chỉ khi nhìn Minh Yểu, một chút hi vọng ẩn sau ánh mắt phức tạp, như thể cô đã phụ lòng cậu ta vậy.

Minh Yểu không thích cảm giác này, khi nhìn thấy Lương Tư Uyên là lập tức nhanh chóng thu lại ánh nhìn.

Đáng tiếc là Lương Tư Uyên đã nhìn thấy cô.

Cậu ta cầm trong tay một ly Calpis*, nhìn thấy Minh Yểu đang ngồi đối diện với Lục Tinh Nguyên, do dự một lát rồi vẫn bước tới.

*Calpis là một loại đồ uống nổi tiếng của Nhật Bản. Calpis là một loại nước uống có vị chua nhẹ và ngọt, được làm từ sữa đã lên men. Calpis thường được bán dưới dạng cô đặc và pha loãng với nước hoặc sữa trước khi uống. Nó cũng có các phiên bản pha sẵn và có thể được tìm thấy ở nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị. Calpis có hương vị độc đáo và được nhiều người ưa chuộng, không chỉ ở Nhật Bản mà còn ở nhiều quốc gia khác trên thế giới.

“Minh Yểu.” Lương Tư Uyên dừng lại trước bàn của họ, “Thật trùng hợp.”

“Lương Tư Uyên?” Ánh mắt Lục Tinh Nguyên di chuyển giữa Minh Yểu và Lương Tư Uyên, một lúc lâu mới nhận ra chàng trai nổi tiếng ở trường.

Không biết có phải vì nhìn Nguyên Dã quá nhiều hay không, cậu ấy không cảm thấy Lương Tư Uyên đẹp trai lắm. 

Hơn nữa, cậu ấy đã nghe Tiết Linh Tử kể lể về câu chuyện của Minh Yểu và Lương Tư Uyên, theo bản năng không thích Lương Tư Uyên.

Ra ngoài ăn bữa cơm mà cũng gặp phải, Lục Tinh Nguyên thực sự thấy phục.

Nhưng nghĩ lại, cậu ấy vừa bị Nguyên Dã uy hiếp dụ dỗ lấy được địa điểm ăn uống, lập tức thấy vui vẻ hẳn lên.

“Đàn em Lục.” Lương Tư Uyên nhận ra Lục Tinh Nguyên, mỉm cười chào hỏi, “Có thấy phiền nếu anh ngồi đây một lát không?”

Lục Tinh Nguyên nghĩ cậu thì không phiền đâu nhưng có người phiền đấy.

Cậu ấy đảo mắt, cười mà như không cười nói: “Đàn anh trưởng tìm em có việc sao?”

“Có chút việc.” Lương Tư Uyên đáp lại.

Hai người này ngầm hiểu ý nhau, khiến Minh Yểu cau mày.

Cô liếc nhìn Lục Tinh Nguyên, không muốn để ý đến họ.

Lương Tư Uyên ngồi xuống ghế bên cạnh Lục Tinh Nguyên, hai cậu thiếu niên cách nhau ba tuổi nói chuyện với nhau không mặn không nhạt.

Minh Yểu thấy cậu ta không nói chuyện với mình, cũng vui vẻ yên lặng, nhưng không đợi cô yên tĩnh được bao lâu, trước mặt đã xuất hiện thêm một bóng dáng cao lớn.

“Bạn học của em à?” Nguyên Dã không mời mà đến, tỏ vẻ như đã hẹn trước với họ, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Minh Yểu.

Anh dựa lưng vào ghế sofa, tay phải đặt lười biếng lên lưng ghế của Minh Yểu, đôi mắt phượng đầy phong lưu.

Nguyên Dã đã gặp Lương Tư Uyên, nhưng anh sẽ không ngốc mà thể hiện ra bên ngoài. Ban đầu anh còn nghĩ mấy ngày nay bận rộn không thể xuất hiện trước mặt Minh Yểu nên giờ là lúc để gây ấn tượng, đâu ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước.

May mà anh đã đến.

“Ừm.” Minh Yểu trả lời qua loa.

Cô ăn gần xong rồi, tập trung thưởng thức món tráng miệng, hoàn toàn là cái vẻ không quan tâm.

Nguyên Dã sờ mũi, càng thêm cảm giác nguy cơ. Tất nhiên, cảm giác này không đến từ Lương Tư Uyên, mà là thấy Minh Yểu với vẻ thản nhiên không chút để ý, trong lòng anh thực sự có chút khó chịu.

Anh ở đây thì một ngày không gặp như ba thu, đến cô thì dường như chỉ một sáng đã quay về lại thời kỳ trước giải phóng?

“Muốn gọi thêm gì không?” Nguyên Dã bất ngờ nghiêng người hỏi Minh Yểu.

Minh Yểu quay đầu sang, bỏ dĩa xuống lắc đầu, “Tôi no rồi.”

Lương Tư Uyên và Lục Tinh Nguyên ở phía đối diện bị lờ đi. Người trước thì không động thanh sắc đánh giá Nguyên Dã, người sau thì không kiềm chế nổi mà hỏi: “Cậu út, cậu ăn chưa?”

“Chưa.” Nguyên Dã lấy một miếng sashimi bỏ vào miệng.

Ngoài cái nhìn đầu tiên, anh không còn chú ý đến Lương Tư Uyên chút nào.

Lương Tư Uyên cũng không thể ngồi lâu ở đây.

“Gặp lại ở trường sau.” Cậu ta đứng lên, nói mấy chữ đơn giản với Minh Yểu rồi rời đi.

Nói như thể ai thèm gặp cậu ta lắm vậy.

Nguyên Dã nghe xong thì cười khẩy.

Minh Yểu cũng coi như không nghe thấy, cô lau tay, đi vào nhà vệ sinh.

“Sao cậu út không đến sớm hơn?” Lục Tinh Nguyên rơi vào thế cô đơn, ra vẻ nói.

“Bớt giở trò.” Nguyên Dã liếc mắt, nhìn thấu Lục Tinh Nguyên.

Anh không chấp cậu ấy, ước chừng thời gian đã đủ, lập tức đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

“Ơ? Không phải cậu chặn người đến nghiện rồi chứ?” Lục Tinh Nguyên nhận ra, có hơi muốn theo sau nhưng lại sợ bị Nguyên Dã đánh nên chỉ đành nhụt chí ở lại.

Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, nam nữ tách biệt, bồn rửa tay nằm giữa được giấu sau tấm rèm tre.

Nguyên Dã cúi đầu, chậm rãi xoa tay.

Cho đến khi gương tròn phản chiếu gương mặt của Minh Yểu, anh vừa kịp rửa tay xong, chậm rãi lau khô tay bằng giấy.

“Sao không trả lời anh?” Nguyên Dã đột ngột lên tiếng hỏi.

Giọng khàn khàn của anh mang theo vẻ ấm ức, động tác rửa tay của Minh Yểu cũng chững lại.

Nguyên Dã không hỏi chuyện xảy ra ở bàn ăn mà là vì mấy ngày nay anh nhắn tin cho cô đều không có hồi âm.

Đều là những người hiện đại không thể sống thiếu điện thoại, Minh Yểu tất nhiên không thể không thấy, chỉ là không muốn trả lời mà thôi.

Cũng không thể nói là không muốn.

Là không dám.

Không dám buông thả trái tim mình.

Nguyên Dã cuối cùng cũng không nhẫn tâm ép cô, thở dài thỏa hiệp.

Anh ôm lấy eo mềm mại của Minh Yểu từ phía sau.

Người thương ở trong vòng tay, anh tham lam chôn mình vào cổ cô, “Anh rất nhớ em.”

“Anh… buông tôi ra.” Cơ thể Minh Yểu cứng đờ.

Dù gì cũng là không gian công cộng, khó đảm bảo khi nào sẽ có người đi ra.

“Không buông.” Nguyên Dã vô lại ôm chặt hơn, “Trừ khi em nói lời dễ nghe cho anh nghe, ví dụ như em thích anh, em nhớ anh…”

Mặt Minh Yểu lập tức đỏ bừng.

Cô cố gắng gỡ tay Nguyên Dã ra, thấy không được thì chỉ có thể tức giận mắng: “Anh không biết xấu hổ.”

“Ừ.” Nguyên Dã lại nhếch môi cười, đáp lại một tiếng.

“Anh không cần mặt mũi.”

“Anh cần em.”

Minh Yểu chỉ cảm thấy tim rối loạn dữ dội. Tay cô vẫn còn đặt trên tay Nguyên Dã, chưa kịp nói gì thì thấy anh chủ động buông cô ra.

Minh Yểu vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức thấy một cô gái tóc ngắn bước ra từ nhà vệ sinh, đôi mắt mở to nhìn họ.

“…” Cảnh này có chút ngượng ngùng.

Minh Yểu lùi lại một bước muốn nhường chỗ nhưng cô gái nhỏ lại hoảng sợ chạy mất tích.

Minh Yểu:?

Em gái, em không rửa tay sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ ơi ở đây có người đang mập mờ tán tỉnh!