Trên đường trở về không ngờ lại yên tĩnh đến vậy.
Cuối cùng, Minh Yểu vẫn không hiểu tại sao Nguyên Dã lại xuất hiện ở nghĩa trang nhưng cô cũng không có dũng khí để hỏi anh. Dù sao với tính cách của Nguyên Dã, không chừng lại bật ra câu nói bông đùa nào đó.
Nhìn theo cách này, có phải cô nên sớm rời đi không?
Tuy nhiên cô cũng không thể kiểm soát tiến độ của việc giải tỏa khu nhà.
Minh Yểu nắm chặt dây an toàn, suy nghĩ của cô theo cảnh vật bên ngoài cửa sổ trôi xa mãi.
“Buổi chiều sẽ có người đến nói chuyện với em về việc giải tỏa.” Nguyên Dã quay đầu nhìn Minh Yểu một cái, đôi mắt phượng đen bóng của anh như vỡ nát ánh mặt trời, phát ra lời mời gọi.
Minh Yểu:?
Cầu gì được nấy?
Minh Yểu giật mình, không hiểu sao Nguyên Dã lại nói ra lời vừa ý cô như vậy, theo bản năng cô quay đầu nhìn anh.
Nguyên Dã đã thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn con đường phía trước. Cằm anh hơi căng, gương mặt góc cạnh như tác phẩm hoàn hảo nhất dưới bàn tay của nhà điêu khắc.
Cô không những không cảm nhận được sự mong đợi như đã tưởng, mà ngược lại còn có chút chột dạ.
Anh có nghe thấy những gì cô nói không?
Minh Yểu nghĩ là không, với âm lượng của cô và khoảng cách giữa cô và Nguyên Dã, anh không thể nghe rõ cô nói gì.
Nhưng cô vẫn thấy bực bội một cách kỳ lạ, một cảm xúc lạ lẫm chiếm giữ một góc nào đó trong lòng cô.
Nguyên Dã đưa Minh Yểu về Cộng Giang Viên rồi rời đi.
Dự án quảng trường Tân Hải là do anh đề xuất, địa điểm chính là dãy nhà ở ngõ Lộc Vĩ. Gần đây anh luôn bận rộn với các công việc liên quan đến việc giải tỏa và di dời, ngay cả cuối tuần cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay anh đến nghĩa trang phía tây là vì tình cờ thấy cô đi mua hoa ở cửa hàng hoa, không khó để đoán được cô sẽ đi đâu.
Đồng thời, anh cũng nhìn thấu tâm trạng muốn đi của Minh Yểu.
Quả thật anh không biết Minh Yểu đã nói gì trước mộ Minh Nguyệt, nhưng cũng thấy rõ tâm trạng muốn rời đi của cô.
Cô bé này không có tâm tư gì nhiều, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt.
Cô sợ anh.
Sao anh có thể không nhận ra?
Nhưng người mà anh giữ trong tim, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Người ta thường nói không phá thì không xây, phá rồi mới xây dựng(*).
(*) không xây, phá rồi mới xây dựng: là một câu thành ngữ trong tiếng Trung. Câu này thể hiện một triết lý rằng để tạo ra điều mới, đôi khi cần phải phá bỏ cái cũ.
Nguyên Dã thực sự muốn giữ Minh Yểu bên cạnh, nhưng so với điều đó, anh càng muốn có được trái tim cô. Cho nên anh phải làm điều đầu tiên là chặt đứt những gai góc ngăn cách giữa họ.
Anh quyết tâm phải làm được điều đó.
–
“Chị.” Cuối tuần Lục Tinh Nguyên quen với việc ngủ muộn, đang thắc mắc tại sao Minh Yểu lại đứng đờ đẫn trước cửa sổ thì thấy Nguyên Dã lái xe rời đi.
Cậu ấy ngáp một cái, ngái ngủ nói: “Sao chị lại về cùng với cậu út?”
Minh Yểu hoàn hồn lại, quay qua nhìn Lục Tinh Nguyên.
Thấy vẻ mặt buồn ngủ của cậu, cô không nhịn được mà đưa tay xoa đầu tóc rối bù, “Sao em ngủ đến giờ này?”
Lục Tinh Nguyên không để ý cô đang chuyển chủ đề, cười tươi lấy lòng, “Em nói tối qua học bài đến hai giờ thì chị có tin không?”
“…” Chị tin em chắc chị đi đầu thai rồi.
Minh Yểu nghi ngờ đẩy đầu cậu ấy ra, “Ăn tối xong thì đi làm bài đi, có gì không hiểu thì hỏi chị.”
“Vâng.” Lục Tinh Nguyên bĩu môi, không dám từ chối.
Trước đây Lục Diễn Chi rất ít quan tâm đến việc học của Lục Tinh Nguyên, chỉ cần không quá tệ là sẽ không hỏi nhiều. Nói thật, thành tích của cậu không khó để vào trường trung học số ba, dù có kém một chút cũng có thể nộp hồ sơ tự chọn.
Nhưng trước mặt Minh Yểu, Lục Tinh Nguyên không dám nói như vậy. Hơn nữa, cậu còn khá thích cảm giác được Minh Yểu quản lý, khiến cậu cảm thấy mình như được quan tâm.
“Vậy trưa nay chúng ta ăn gì?” Lục Tinh Nguyên đang tuổi ăn tuổi lớn. Cậu dậy muộn, mở chai sữa rồi bắt đầu lướt ứng dụng đặt hàng.
Ban đầu, Lục Diễn Chi định để dì Trần chăm sóc họ nhưng Nguyên Dã không thích trong nhà có người khác, hơn nữa chăm hai đứa trẻ ăn uống cũng không quá vất vả.
Thế nên khi Nguyên Dã không có ở nhà, hai chị em không có tài nấu nướng chỉ có thể nhờ vào đặt hàng. Hai người rất tự giác, hoàn toàn không có ý định tự nấu ăn, bèn ngồi cạnh nhau bàn bạc.
Minh Yểu không ngại ăn đồ đặt, nhưng lại rất ngại quá trình chọn món. Cô xem một lúc lâu mà không thấy món gì muốn ăn, cho đến khi WeChat bật lên một tin nhắn.
[Nguyên Dã: Người của Lan Quán đang trên đường đến]
[Minh Yểu: Đôi mắt nhỏ ẩn chứa sự hoang mang to lớn.gif]
[Nguyên Dã: Trưa nay ăn nhiều một chút]
Thế là Minh Yểu hiểu ý của Nguyên Dã.
“Không cần đặt đồ nữa.” Cô xoa trán, kiên nhẫn truyền đạt lại với Lục Tinh Nguyên.
“Hả?” Lục Tinh Nguyên còn chưa thoát khỏi màn hình đầy món ăn, “Không đặt thì ăn gì?”
“Ăn đồ của cậu út em.” Minh Yểu ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
“Cậu út muốn đưa chúng ta ra ngoài ăn hả?” Rõ ràng Lục Tinh Nguyên hiểu sai ý Minh Yểu, ôm điện thoại ngồi bệt xuống sofa, “Trời nóng quá em không muốn ra ngoài.”
Minh Yểu đang định giải thích thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
Nhanh vậy sao?
“Sao cậu út về nhà lại phải ấn chuông cửa?” Lục Tinh Nguyên lẩm bẩm.
Minh Yểu bị làm cho hết kiên nhẫn, buồn cười đẩy Lục Tinh Nguyên, “Là bữa trưa của em đến rồi.”
“Hả, thật sao? Cậu út vẫn rất chu đáo à nha.” Lục Tinh Nguyên bật dậy, vui vẻ chạy ra mở cửa.
Đúng là nhân viên giao đồ của Lan Quán đã đến. Đồ ăn của họ luôn tinh tế, nhìn từ hộp đựng cũng thấy rõ.
Gà xé sợi, đậu phụ tươi với cua, thịt viên, tôm chiên hạnh nhân, trứng cuộn bốn màu, súp lơ nấu với nước sốt cà chua, tuyết đào, canh sườn kèm theo một bát cơm ngũ sắc.
Mở hộp thức ăn ra, món nào cũng còn nóng hổi, màu sắc hương vị đều đủ, khó mà không muốn ăn.
“Cậu út vẫn thương em… chúng mình.” Tất nhiên Lục Tinh Nguyên biết Nguyên Dã đặt cho ai.
Cậu cảm thấy hơi chua, nhưng được hưởng nhờ Minh Yểu thì cũng thấy rất vui.
Lục Tinh Nguyên sắp xếp lại bàn ăn, định chụp một bức ảnh để đăng lên mạng xã hội cho mọi người cùng ghen tị.
Lục Tinh Nguyên: Đồ ăn của Lan Quán, tôi đánh giá một trăm điểm [chảy nước miếng]
Ai cũng biết Lan Quán không giao hàng. Số lượng khách tiếp đón mỗi ngày đều cố định, làm gì còn dịch vụ giao hàng. Bài đăng của Lục Tinh Nguyên không ngạc nhiên gì khi thu hút nhiều sự ghen tị.
Bạn nữ cùng lớp: Nhà giàu thế, nhà cậu có mỏ không, có thiếu bạn gái không?
Bạn nam cùng lớp con nhà giàu có: Chà, cậu út của cậu có thiếu cháu trai không?
Cố Mân Hựu: Lan Quán có giao hàng từ khi nào mà anh không biết thế? Có người lấy việc công làm việc tư ư TAT
Lộ Túy: Nhìn cái này bỗng thấy cơm hộp của anh không ngon nữa, có phải ai đó quá chăm lo cho con cái nhà mình rồi không?
Nguyên Dã thấy vậy lập tức trả lời: Tôi thích thế.
Cố Mân Hựu trả lời Nguyên Dã: Anh Dã đặt cho tôi một phần nữa đi, tôi còn đang khuân vác ở công trường này [tội nghiệp]
Lộ Túy trả lời Nguyên Dã: Anh Dã đặt cho tôi một phần nữa đi, tôi còn đang khuân vác ở công trường này [tội nghiệp]
Cáo Lãng trả lời Nguyên Dã: Anh Dã đặt cho tôi một phần nữa đi, tôi còn đang khuân vác ở công trường này [tội nghiệp]
Nguyên Dã không trả lời họ nữa, nhưng Lục Tinh Nguyên thì xem đủ trò vui.
Minh Yểu không có kết bạn với những người này trên WeChat nên không thấy họ xàm xí om sòm với nhau.
Trên bàn hầu hết đều là món cô thích ăn, cô vô thức ăn rất nhiều.
Cô chắc chắn không phải vì mình nghe lời Nguyên Dã đâu
–
Ngày hôm sau là thứ Hai.
Minh Yểu đúng hẹn đến một quán cà phê gần ngõ Lộc Vĩ. Họ hẹn nhau lúc mười giờ rưỡi, cô không để Nguyên Dã đưa mình đến, tự mình thong thả đi tàu điện ngầm.
Quán cà phê Bạch Hắc ở Hải Thành cũng được xem là một quán nổi tiếng trên mạng. Tên quán và phong cách trang trí đều giống nhau, đều là tông màu đen trắng lạnh lùng, bố cục rất sang trọng.
Trong quán còn nuôi hai con mèo, một trắng một đen, vì quá ngốc mà bị mọi người làm thành biểu cảm hài hước.
Khi Minh Yểu đến, Châu Thâm đã có mặt. Anh ta đeo kính viền vàng, chiếc áo sơ mi trên người cài cúc chỉnh tề, kiểu dáng trẻ trung.
Gần như ngay khi Minh Yểu bước vào quán, Châu Thâm đã chú ý đến cô.
Cô gái mười bảy mười tám tuổi mặc một chiếc váy yếm màu hồng da không cân xứng, bên trong là áo ba lỗ màu ngọc trai trắng.
Thân hình cô mảnh mai, làn da trắng ngần lộ ra dưới ánh nắng gần như trong suốt.
Minh Yểu không quá khó khăn đã tìm thấy Châu Thâm. Cô bước chậm lại gần anh ta, gương mặt tinh tế, sáng ngời đập thẳng vào mắt anh ta.
Thuần khiết, đẹp đẽ không nhuốm bụi trần.
Châu Thâm gặp người thật, cảm thấy dường như có thể hiểu vì sao cậu chủ luôn không hứng thú với phụ nữ lại thích Minh Yểu.
Anh ta là trợ lý đặc biệt của Nguyên Dã đã đi theo bên cạnh Nguyên Dã đã một thời gian, tự nhận là có thể đoán được phần lớn tâm tư của Nguyên Dã.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Châu Thâm thấy cậu chủ đối xử tốt với phụ nữ như vậy.
Dù đối tượng là một… học sinh trung học.
À không đúng, người ta đã tốt nghiệp cấp ba rồi.
Châu Thâm biết đến Minh Yểu từ khi Văn Chỉ Yên gây chuyện nhảy lầu. Anh ta cũng là do tình cờ nghe Cố Mân Hựu nói qua, ma xui quỷ khiến mà nhớ cái tên này.
Sau đó khi ngõ Lộc Vĩ xảy ra hỏa hoạn, Nguyên Dã để anh ta sắp xếp nhà ở Cộng Giang Viên, thậm chí còn có hai lần đặt đồ ăn từ Lan Quán.
Chứng tỏ rằng muốn làm việc bên cạnh Nguyên Dã, trước tiên phải chăm sóc tốt cho Minh Yểu.
“Cô Minh.” Châu Thâm không dám nhìn lâu,
Anh ta định thần lại, đẩy hợp đồng trên bàn tới trước Minh Yểu, “Ngôi nhà bồi thường cho cô ở khu Trường Minh, tiểu khu Văn Liễu, là căn hai phòng ngủ, trang trí hoàn chỉnh, số tiền bồi thường còn lại nằm trong thẻ này.”
Tiểu khu Văn Liễu được xem là khu dân cư cao cấp, vị trí và môi trường đều rất tốt. Tuy diện tích hơi nhỏ, nhưng với người khác thì không có đãi ngộ như vậy.
Châu Thâm sợ Minh Yểu từ chối, ai ngờ cô không nhìn mà lập tức ký tên một cách dứt khoát, khiến anh ta không biết nói gì.
“Là trong phạm vi bồi thường hợp lý đúng chứ?” Minh Yểu rõ ràng cũng rất hiểu Nguyên Dã, cô chỉ sợ anh cho thêm.
“Cô yên tâm.” Châu Thâm lịch sự gật đầu, “Cũng có không ít cư dân nhận được nhà ở Văn Liễu.”
Chỉ là nhà của người khác diện tích lớn hơn, còn bỏ thêm tiền.
Tất nhiên Châu Thâm sẽ không nói điều này với Minh Yểu, thấy thần sắc cô bình thường, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Phiền trợ lý Châu rồi.” Minh Yểu ký xong hợp đồng rồi đưa lại một bản.
Châu Thâm cười đáp lại, “Đây là việc tôi nên làm.”
Anh ta nghĩ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, sắp được trở về báo cáo, kết quả là nghe thấy một giọng ngạc nhiên—
“Trợ lý Châu?”
Đồng tử Châu Thâm co lại, hoàn toàn không hiểu sao lại gặp Mạnh Bội Linh ở đây.
Mạnh Bội Linh đang định lên tầng hai, đi qua bàn của họ mới dừng lại.
Khuôn mặt bà trang điểm nhẹ nhàng, không thấy dấu vết thời gian, mặc một chiếc váy trắng không tay cổ vuông, chiếc trâm cài ở ngực phải phát ra ánh sáng đắt tiền.
“Đến bàn công việc à?” Mạnh Bội Linh mỉm cười duyên dáng, khi ánh mắt chạm đến Minh Yểu thì dừng lại một chút.
Châu Thâm hoảng hốt, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh đứng dậy chào Mạnh Bội Linh.
Bà ấy có nhận ra Minh Yểu không?
Anh ta có phá hỏng việc không?
Có bị trừ lương không?
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Dã: Anh đoán thử xem?