Minh Yểu lưỡng lự giữa việc bỏ chạy và đối mặt trong nửa phút, nhưng chưa kịp đưa ra kết luận, dường như Nguyên Dã đã có linh cảm, quay đầu nhìn cô.
Tiết Linh Tử đứng nghiêng người về phía Minh Yểu.
Không biết cô ấy đã nói gì với Nguyên Dã, nhưng biểu cảm vô cùng phấn khích.
Ánh hoàng hôn phía sau anh nhuộm đỏ gần nửa bầu trời.
Nguyên Dã hơi ngẩng cằm lên, đôi mắt đen như hồ băng chưa kịp tan vào ngày xuân, dưới ánh sáng càng trở nên lộng lẫy.
Anh dựa vào cửa xe, tư thế không thay đổi, lông mày phảng phất nét không kiên nhẫn.
Minh Yểu nhìn mà ngừng thở. Cô biết anh đang đợi Lục Tinh Nguyên, vô thức lùi lại một bước nhỏ. Để phòng tránh Tiết Linh Tử có thể khiến cô rơi vào tình huống khó xử hơn, Minh Yểu co giò chạy mấy dáng.
“Nguyên Thần, anh quen biết A Yểu nhà em sao? Là vì cháu trai anh phải không?”
Tiết Linh Tử vừa nghe anh nhắc đến Minh Yểu, như mở đài radio, “Lục Tinh Nguyên thực sự thích cậu ấy à? Yểu Yểu thực sự đáng giá để em giới thiệu với anh, anh chưa gặp cậu ấy đúng không…”
“Cô ấy đã chạy rồi.” Nguyên Dã mở miệng, khóe môi nhếch lên như chế giễu điều gì đó.
“Sao có thể? Em ra ngoài cùng cô ấy mà…” Tiết Linh Tử vừa nói vừa quay đầu nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng Minh Yểu đâu.
Cô ấy không nhận ra sự khác thường giữa họ, thắc mắc lẩm bẩm: “Chắc cậu ấy xấu hổ, không dám gặp anh.”
Xấu hổ cơ à?
Nguyên Dã chỉnh lại vành mũ, nét mặt càng trở nên lạnh lùng.
Minh Yểu không biết mình bị Nguyên Dã chế giễu xong, cô mơ hồ đi dọc theo ven đường, trong đầu chỉ nghĩ về lời Nguyên Dã muốn cô tránh xa gia đình anh.
Không phải vì cô sợ Nguyên Dã, chỉ đơn giản là không muốn dính dáng đến gia đình đó.
Minh Yểu thở phào một hơi, đồng thời cũng sợ Tiết Linh Tử hỏi thêm. Cô nhìn xung quanh, bước vào quán trà sữa mới mở.
Trà sữa có lẽ là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của Tiết Linh Tử. Trân châu và viên khoai môn của quán này được đánh giá là cực phẩm, Minh Yểu dự định dùng lý do này để thoát khỏi sự tra hỏi kia.
Vì gần trường trung học số ba, lại còn đang có ưu đãi khai trương, trước cửa quán có không ít học sinh mặc đồng phục đang xếp hàng.
Minh Yểu đứng trong đám đông. Cô xõa mái tóc dài mềm mại, đôi mắt hoa đào cụp xuống trông có vẻ mệt mỏi, bị lông mi dày che khuất.
“Minh Yểu kìa.” Có người nhận ra Minh Yểu, từ xa gọi cô một tiếng.
“Tớ đã nói ngồi đợi ở quán trà sữa là không sai mà! Không phải gặp được rồi sao!”
“Cậu có điên không, đi thẳng vào lớp cô ấy không phải nhanh hơn sao.”
“Như vậy quá cố ý, hiểu không? Bây giờ tình cờ gặp tự nhiên hơn…”
Minh Yểu nghe thấy tiếng nhìn qua.
Là Trình Tỉ và nhóm bạn trong đội bóng rổ của cậu ta. Mấy cậu con trai tụ tập lại cười cười nói nói, đùa giỡn với nhau, rõ ràng là đang chọc cô.
Minh Yểu khẽ cau mày thì thấy Trình Tỉ tách khỏi nhóm đi về phía cô.
Cậu ta cao to, mặc cùng bộ đồng phục nhưng trông phá cách hơn người khác. Cúc áo sơ mi mở ba nút, lộ ra đường nét cơ bụng rõ ràng, gợi cảm và đầy nam tính.
“Đến mua trà sữa à?” Trình Tỉ đứng trước mặt Minh Yểu.
“Ừ.” Minh Yểu liếc nhìn cậu ta rồi thu ánh mắt lại.
Cô không quá quen với Trình Tỉ. Lý do quen biết cậu ta là vì cô từng dạy em gái cậu ta – Trình Hi vài buổi học vẽ.
Trình Tỉ không phải là học sinh gương mẫu, cậu lại thường xuyên gây rắc rối cho giáo viên chủ nhiệm, nhưng cậu ta học hành không tệ, cũng có tài năng xuất sắc trong bóng rổ, rất được yêu thích trong trường.
Tiết Linh Tử nói cậu ta là “học sinh cá biệt”, đúng là không sai mà.
“Tiểu Hi hôm nay còn nhắc đến cậu, nói lâu rồi không gặp.” Trình Tỉ cố gắng nói tự nhiên.
Cậu ta cao hơn Minh Yểu hai – ba mươi centimet, đúng là sự chênh lệch chiều cao đáng yêu theo mốt hiện nay.
Thỉnh thoảng cậu ta cúi nhìn cô, đôi mắt tròn to đầy dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài.
“Dạo này Tiểu Hi thế nào?” Minh Yểu không thấy ánh mắt cậu ta, chỉ hỏi.
Thật sự đã lâu cô không gặp Trình Hi.
Cô bé bảy tám tuổi, mặt còn chút bầu bĩnh, rất đáng yêu.
Dù Trình Hi không thích vẽ, đi học chỉ để đối phó, Minh Yểu vẫn rất thích cô bé.
“Mấy ngày trước Tiểu Hi bị sốt, khỏi bệnh rồi thì cứ làm loạn ở nhà…” Trình Tỉ hơi do dự, giọng nói run rẩy, “Cậu có thể đến thăm con bé không?”
Cậu ta hiếm khi nói dối, nhất là trước mặt Minh Yểu, nói không căng thẳng là không thể, nhưng lời này nửa thật nửa giả, cậu ta chỉ biết cố gắng tự thuyết phục mình mà thôi.
Trình Tỉ gãi sau gáy, mong chờ nhưng không dám nhìn Minh Yểu, tuy nhiên đồng bọn của cậu ta thấy cảnh này đều bắt đầu nghi ngờ mắt mình.
“Đây có phải anh Trình của chúng ta không vậy, sao lại thành ra thế này?”
“Cậu ta trước mặt Minh Yểu luôn như vậy, nên mới nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
“Nhưng tôi thấy Minh Yểu không có hứng thú với anh Trình, cô ấy và thằng lớp 9 kia là sao?”
“Mấy người nói chuyện gì mà hào hứng thế?” Tiết Linh Tử lặng lẽ tiến lại, “A Yểu nhà chúng tôi với Lục Tinh Nguyên trong sạch, không có quan hệ gì.”
Cô ấy đã thấy Minh Yểu từ đằng xa nhưng Trình Tỉ chiếm trước, đành đứng một bên cùng đám người chờ.
“Chúng tôi chỉ nói bừa thôi.” Nam sinh đứng cạnh Tiết Linh Tử đáp.
“Nhưng anh Trình của các người thực sự phải khó khăn đấy.” Tiết Linh Tử nheo mắt.
Cô thấy Minh Yểu nói gì đó với Trình Tỉ rồi cầm trà sữa quay đi.
“Yểu Yểu.” Tiết Linh Tử gọi Minh Yểu, bước nhanh tới khoác vai cô, “Tớ còn muốn giới thiệu nam thần của tớ cho cậu, sao cậu lại đi mua trà sữa? Tớ nói cho cậu biết, nam thần của tớ đẹp trai đến nghẹt thở…”
“Bỗng dưng thèm.” Minh Yểu đáp qua loa rồi đưa ly trà sữa khoai môn trân châu hoàng kim cho Tiết Linh Tử.
Tiết Linh Tử đắm chìm trong vẻ đẹp của Nguyên Dã, không để ý lắm. Cô ấy hút một ngụm trà sữa, nắm tay Minh Yểu hỏi: “Cậu vừa nói gì với anh Trình vậy?”
“Anh ta hỏi tớ có thể đến thăm Tiểu Hi không.” Minh Yểu cúi đầu, khẽ nhíu mày.
“Cậu từ chối à?”
“Cũng không hẳn.” Minh Yểu bực bội gõ đầu.
Cô nói dạo này bận, lần sau có dịp sẽ đi, chỉ là lần sau đó, thật sự không biết khi nào.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, anh Trình có tám phần là mượn cớ gặp cậu, ốm đau có khi cũng là nói dối.”
Tiết Linh Tử thấy được sự lo lắng của Minh Yểu, phỏng đoán hợp lý.
Minh Yểu không thể tránh khỏi im lặng.
Chưa kịp nói gì, Tiết Linh Tử lại bắt đầu lẩm bẩm, “Nếu cậu đi gặp nam thần với tớ, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”
“Anh ấy… đã nói gì với cậu?” Minh Yểu hỏi ngược lại.
Tiết Linh Tử chưa biết Nguyên Dã là phiền phức lớn hơn với cô, nhưng với tính cách đó của Nguyên Dã chắc sẽ không nói nhiều với cô ấy.
“Cũng không có gì.” Tiết Linh Tử thở dài, mặt hiện rõ sự thất vọng, “Tớ muốn thêm WeChat của anh ấy, nhưng không được.”
“…” Được mới là lạ.
Minh Yểu không tham gia tự học buổi tối, sau khi tạm biệt Tiết Linh Tử, cô về thẳng ngõ Lộc Vĩ. Con ngõ hẹp và tối tăm không có ánh hoàng hôn, chỉ có cửa hàng ở đầu hẻm được chiếu sáng.
Bà béo vẫy quạt, lúc này đang nói chuyện gì đó với người khác.
“Con bé nhà họ Minh thật đáng nể, mấy ngày nay mỗi ngày đều là mấy cái xe đưa đón không giống nhau.”
“Con trai tôi không nên thân, ngày nào cũng theo đuôi nó, bảo sao nó không thèm để ý…”
Giọng bà ta to, ngữ điệu không tốt, khuôn mặt đầy thịt lộ rõ sự khinh miệt.
“Cô nói Minh Yểu sao?” Khách hàng trong cửa hàng cũng là cư dân khu này, lấy chai xì dầu rồi không vội đi, “Cô bé đó tội nghiệp, bây giờ mẹ không còn, sau này chắc sẽ khổ.”
Bà béo lườm cô ấy, cười nhạt, “Không phải sao, người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Con bé nhìn ngoan ngoãn, nhưng sau lưng thì chẳng biết là dạng gì.”
“Cô nói thế là sao?”
“Cô mới chuyển đến nên không biết, nó và mẹ nó …”
Là giọng của Trương Tâm Lan, mẹ của Diêu Hạo Lạc, qua một bức tường, thành công giữ chân Minh Yểu.
Nhưng cô đã quen với những lời vu khống như vậy.
Trương Tâm Lan không thích mẹ con cô, cô đã biết điều này từ nhỏ.
Sau một lúc, Minh Yểu cúi đầu, không nhìn ngang ngó dọc, rẽ vào ngõ Lộc Vĩ.
“Đồ hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông.” Trương Tâm Lan thấy Minh Yểu nhưng vẫn không ngừng, tiếp tục nói xấu.
Lúc này Minh Yểu mới dừng bước. Dường như đã đến giới hạn chịu đựng.
Cô quay đầu nhìn Trương Tâm Lan, từng chữ một nói ra: “Bà dựa vào gì mà nói mẹ tôi như vậy?!”
Đôi mắt trong trẻo của cô gái trẻ không biết từ khi nào đã nhuốm vài phần tức giận. Bình thường cô rất hiền lành, rõ ràng đã chạm đến giới hạn, giọng nói gấp gáp hơn bình thường.
Trương Tâm Lan cũng là lần đầu thấy cô tức giận, sững sờ một lúc mới đáp: “Tôi nói thì sao? Đồ hồ ly con.”
“Bà đừng chấp, con bé có làm gì sai đâu.” Khách hàng bên cạnh kéo bà ta một cái, vội vàng làm người hòa giải.
Nhưng Trương Tâm Lan không nghe lời. Bà ta bị nói như vậy, càng hăng hái, “Đúng thế, nó tài giỏi lắm, cô không biết…”
“Minh Yểu.” Trương Tâm Lan nói đến đây thì bị Diêu Hạo Lạc xuống lầu cắt ngang.
Lúc này Minh Yểu mới nhìn về phía Diêu Hạo Lạc.
Sự tức giận trong mắt cô giảm đi nhiều, tiếp tục cũng không có ý nghĩa, quay đầu bỏ đi.
“Lạc Lạc, sao con lại để ý đến nó?” Trương Tâm Lan thấy con trai không gọi mình, ngạc nhiên.
“Minh Yểu, chờ đã.” Diêu Hạo Lạc không đáp, bước ra định đuổi theo Minh Yểu.
Nhưng cậu ta còn chưa ra khỏi cửa hàng đã bị Trương Tâm Lan kéo lại, “Con đứng lại!”
Minh Yểu không dừng bước, không có ý định chờ Diêu Hạo Lạc.
Cô không ghét Diêu Hạo Lạc nhưng thành kiến trong lòng người, có lẽ là một ngọn núi lớn.
Khi Minh Yểu về đến dưới lầu, điện thoại thông báo tin nhắn WeChat mới.
[“Lu” xin thêm bạn.]
[Tin nhắn xác nhận: Em trai đáng yêu nhất thế giới: D]
Minh Yểu giơ tay, không ngần ngại nhấn từ chối.
Giây sau, tin nhắn của Lục Tinh Nguyên lại đến——
[Tin nhắn xác nhận: Cho chị thêm một cơ hội có em trai dễ thương 🙂 ]
Từ chối lần hai.
[Tin nhắn xác nhận: Em trai dễ thương của chị sắp tự kỷ rồi 🙁]
Chỉ là lần này Minh Yểu không chấp nhận cũng không từ chối.
Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Nguyên Dã.
Hải Thành là thành phố ven biển. Nơi Minh Yểu sống không nhìn thấy biển, nhưng cô thấy đôi mắt của anh.
Sạch sẽ, trong suốt, sâu hơn biển.
Lời tác giả:
Lục Tinh Nguyên: Hôm nay không xuất hiện nhưng vẫn đầy cảm giác hiện diện [hất tóc]