Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 37




Tiếng nhạc phát ra từ phòng phát thanh vang vọng khắp trường sau giờ tan học.

Minh Yểu và Tiết Linh Tử vừa ra khỏi cổng trường, người đàn ông trẻ tuổi dựa vào cửa xe đã bước tới với những bước dài.

“Yểu Yểu, tớ đi trước nhé.” Tiết Linh Tử tự nhận mình là người hỗ trợ tốt nhất, vẫy tay chào họ rồi nhanh chóng hòa vào dòng người.

Những học sinh khác đều mắt xanh mắt đỏ ghen tị nhìn Minh Yểu.

Hôm nay Nguyên Dã mặc một bộ vest cao cấp màu xanh lam, gương mặt đẹp trai kèm với dáng người cao ráo thẳng thắn của anh có sức hút chết người, đặc biệt là đối với nữ sinh trung học.

Minh Yểu đứng cạnh anh có gương mặt tinh xảo và xinh đẹp, thậm chí bộ đồng phục bình thường cũng trở nên đẹp đến ngỡ ngàng khi mặc trên người cô.

Nhìn từ phía sau, hai người tạo nên một sự hòa hợp kỳ lạ.

Có học sinh nhớ lại tin đồn cách đây không lâu. Nghe nói đó là cậu út của Minh Yểu, người đã từng đến trường một lần trước đây.

Nhiều người lại ghen tị với Minh Yểu vì có một người cậu út như vậy.

Dù Lục Tinh Nguyên không có ý giải thích gì, nhưng Minh Yểu lại rất rõ ràng về mối quan hệ này.

“Tiểu Nguyên còn chưa ra.” Minh Yểu bị Nguyên Dã dẫn vào ghế phụ, thấy anh đã chuẩn bị lái xe, bèn vô thức nắm lấy cánh tay anh.

Nguyên Dã cúi nhìn cô, trong mắt dường như có ánh sáng lấp lánh, “Chiều nay nó đã xin nghỉ rồi.”

Lục Diễn Chi gặp tai nạn xe, phải nhập viện. Chiếc xe ông ấy đi đâm vào xe tải lớn, tài xế tử vong tại chỗ.

Lúc đó Lục Tinh Nguyên chưa biết tình trạng của Lục Diễn Chi, vừa nghe tin là lập tức xin nghỉ đến bệnh viện. Cũng may là Lục Diễn Chi không sao, sau khi dạo qua một vòng Quỷ Môn quan, ông ấy chỉ bị chấn động não nhẹ và gãy chân phải.

Nguyên Dã biết Minh Yểu và Lục Diễn Chi có mối quan hệ hơi căng thẳng, nhưng dù sao Lục Diễn Chi cũng là ba ruột của cô, vì sợ ảnh hưởng đến cô nên anh không thông báo ngay lập tức, nhưng cũng phải đưa cô đến thăm.

“Sao lại xin nghỉ đột ngột vậy?” Minh Yểu ngạc nhiên nhìn Nguyên Dã.

Cô cũng hiểu chút ít về Lục Tinh Nguyên. Cậu chỉ ham chơi một chút thôi, hầu hết thời gian đều ngoan ngoãn nghe lời, nếu không gặp chuyện gì thực sự sẽ không lấy cớ xin nghỉ.

“Lục Diễn Chi gặp tai nạn.” Giọng nói của Nguyên Dã rất nhẹ, nhưng khi quay sang nhìn Minh Yểu thì trở nên ấm áp hơn, “Tôi đưa em đến bệnh viện thăm ông ấy nhé?”

“Hả?” Minh Yểu không ngờ người gặp nạn lại là Lục Diễn Chi.

Trong lòng cô chợt lạnh, ngạc nhiên đến mức không thể phản ứng ngay, một lúc sau mới do dự hỏi: “Vậy ông ấy… không sao chứ?”

Dù bây giờ cô chưa chấp nhận Lục Diễn Chi là ba mình, nhưng cũng không thể hoàn toàn không quan tâm đến ông ấy.

Mẹ của Minh Yểu cũng qua đời vì tai nạn xe nên cô khá nhạy cảm với từ “tai nạn xe”, nhưng cũng không quá cường điệu.

“Ông ấy không sao.” Nguyên Dã xoa đầu Minh Yểu để an ủi, “Chỉ bị gãy chân phải thôi, đừng lo.”

“Vậy thì tốt.” Minh Yểu thở phào nhẹ nhõm.

Từ trường trung học số ba Hải Thành đến bệnh viện tư nhân Minh Đức mất khoảng nửa tiếng lái xe.

Suốt quãng đường Nguyên Dã luôn âm thầm quan sát phản ứng của Minh Yểu. Anh không quên mẹ của Minh Yểu đã qua đời như thế nào, sợ cô sẽ chìm trong những ký ức không tốt.

Thấy cô đang cầm điện thoại nhắn tin cho Lục Tinh Nguyên, trái tim lo lắng của anh cũng nhẹ nhõm phần nào.

Dù sao thì có Lục Tinh Nguyên, chắc chắn thằng bé sẽ chọc cho cô cười.

Nguyên Dã đoán không sai.

Lục Tinh Nguyên ở trong phòng bệnh cả buổi chiều, ngoài lúc đầu nhìn Lục Diễn Chi chằm chằm, thời gian còn lại cậu ấy đều tự giải trí.

Nghe nói Minh Yểu sẽ đến, Lục Tinh Nguyên phấn khích chào Lục Diễn Chi, “Chị con sẽ đến, ba đừng bày ra cái mặt này nữa, ai không biết còn tưởng có ai thiếu nợ ba.”

Lục Diễn Chi nằm trong bệnh viện của nhà mình, tất nhiên không thiếu thốn gì. Phòng bệnh vip cao cấp rất rộng rãi, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào, làm rõ mọi thứ trong phòng.

Lục Diễn Chi nằm trên giường bệnh, chân phải bị bó bột treo lơ lửng trên không. Ông ấy di chuyển khó khăn, đầu còn hơi choáng, lập tức nổi giận, “Con đang nói cái gì vậy?”

“Vậy thì con không nói nữa.” Lục Tinh Nguyên nằm trên ghế sofa, không thèm ngẩng đầu lên nói.

“…” Lúc này Lục Diễn Chi không làm gì được Lục Tinh Nguyên cả, nếu là bình thường chắc ông sẽ đập thằng con một trận rồi.

Lục Tinh Nguyên đắc ý nhướn mày ở chỗ Lục Diễn Chi không nhìn thấy.

Màn hình điện thoại của cậu ấy sáng lên, hiển thị cuộc trò chuyện với Minh Yểu.

[Lục Tinh Nguyên: Lão Lục không sao cả]

[Lục Tinh Nguyên: Nhưng bây giờ em hơi đói]

[Lục Tinh Nguyên: Nhóc yếu đuối đáng thương nhưng vẫn ăn được.gif]

[Minh Yểu: Chị và cậu em sắp đến rồi]

[Minh Yểu: Để chị mang đồ ăn cho em nhé?]

[Lục Tinh Nguyên: Không cần không cần]

[Lục Tinh Nguyên: Một lát em sẽ đi ăn với mọi người]

[Lục Tinh Nguyên: Để lão Lục ở lại một mình]

Lục Tinh Nguyên thấy Minh Yểu gửi một biểu cảm ông lão trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại, cười lăn lộn trên ghế sofa.

“Tiểu Nguyên?” Mạnh Bội Linh bước vào phòng thì thấy cảnh này.

Bà mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, gương mặt trang điểm nhẹ không để lộ dấu vết của thời gian. Mái tóc đen được búi gọn gàng sau đầu, luôn tinh tế và lịch sự.

Lục Tinh Nguyên thấy Mạnh Bội Linh cầm theo bình giữ nhiệt, ngồi thẳng dậy hỏi: “Ngoại, sao ngoại lại đến đây?”

Cậu ấy vừa hỏi xong thì nghĩ đến Minh Yểu. Phải biết Mạnh Bội Linh không dễ tính như Nguyên Dã, nếu biết Minh Yểu là con gái của Minh Nguyệt, mà họ lại chơi thân với cô, e rằng…

“Mẹ.” Lục Diễn Chi nghe thấy tiếng của Mạnh Bội Linh cũng hơi ngạc nhiên.

Sau khi Nguyên Yểu qua đời, Lục Diễn Chi rất ít qua lại với nhà họ Nguyên. Giống như Nguyên Dã không ưa ông ấy, Mạnh Bội Linh cũng không có thiện cảm gì với đứa con rể này.

Chỉ là bà thích giữ thể diện, không thể hiện rõ ràng.

“Tiện đường qua xem.” Mạnh Bội Linh đặt bình giữ nhiệt lên tủ cạnh giường, vừa hay nhìn thấy một tập tài liệu. 

Bà lạnh lùng đánh giá Lục Diễn Chi một lượt, không đồng tình nói: “Bị thương thì nghỉ ngơi cho tốt.”

“Con biết rồi.” Lục Diễn Chi gật đầu đồng ý.

Thấy vậy Mạnh Bội Linh cũng không để ý đến ông ấy nữa. Bà đi thẳng đến bên cạnh Lục Tinh Nguyên, xoa đầu cậu ấy rồi nói: “Chiều nay không đi học à?”

“Vâng.” Lục Tinh Nguyên để yên cho bà xoa đầu mình, “Lúc đó lão Lục còn đang phẫu thuật.”

“Ngoan quá.” Mạnh Bội Linh dịu dàng cười đầy tình yêu thương, “Ngày mai đừng nghỉ học nữa.”

Bà không hài lòng với Lục Diễn Chi, không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cháu ngoại mình.

“Ngoại, ngoại ăn cơm chưa?” Lục Tinh Nguyên lo lắng cho Minh Yểu, muốn dẫn Mạnh Bội Linh rời đi trước khi họ đến.

“Chưa.” Mạnh Bội Linh tưởng cậu ấy đói, “Bà dẫn cháu đi ăn nhé?”

Lục Tinh Nguyên hợp tác gật đầu, lại hỏi: “Thế lão Lục thì sao?”

“Để y tá chăm sóc chuyện ăn uống của ba cháu là được rồi.” Mạnh Bội Linh nói một cách hợp lý.

Lục Diễn Chi – người lẽ ra phải là trung tâm của phòng bệnh, lại không thể xen vào. Dù sao cũng là ba con, ông ấy ít nhiều đoán được con trai lo lắng điều gì.

Thấy họ muốn ra ngoài ăn, ông ấy cũng không thể ngăn cản.

“Vậy lão Lục, ba ăn trước đi, lát nữa con sẽ quay lại thăm.” Lục Tinh Nguyên đoán thời gian cũng gần tới, lo sợ hai nhóm người đụng nhau, kéo Mạnh Bội Linh ra ngoài.

May mắn thay trời còn thương cậu, kịp thời kéo người lại vào phút chót.

Minh Yểu đến bệnh viện vào thời điểm khá hợp lý. Cô vừa xuống xe thì Lục Tinh Nguyên đã ngồi vào xe của Mạnh Bội Linh.

“Sao bà thấy cái xe kia giống xe của cậu út cháu nhỉ?” Mạnh Bội Linh tự lái xe đến.

Trước khi rời khỏi bãi đậu xe, bà nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Nguyên Dã có rất nhiều xe nhưng gần đây ở công ty nên anh không thể quá nổi bật, thường lái chiếc xe màu trắng GGlass 63 AMG đã được cải tiến.

“Cậu út sẽ đến thăm lão Lục sao?” Lục Tinh Nguyên giả vờ không biết, cố làm rối loạn suy nghĩ của Mạnh Bội Linh, “Bà ngoại, bà nhìn nhầm rồi.”

“Có thể là vậy.” Mạnh Bội Linh cũng nghĩ vậy.

Bà hiểu rõ con trai mình, trước đây khi Nguyên Yểu còn sống, anh đã không thích Lục Diễn Chi.

Sau khi Nguyên Yểu qua đời, anh càng ghét hơn.

Lục Diễn Chi bị tai nạn xe, cùng lắm Nguyên Dã chỉ đưa Lục Tinh Nguyên đến thăm chứ làm gì có lòng tốt quan tâm đến sống chết của Lục Diễn Chi.

“Vâng.” Lục Tinh Nguyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vừa nhắn tin cho Minh Yểu vừa nói với Mạnh Bội Linh: “Bà ngoại, chúng ta đi ăn pizza nhé.”

“Được.” Mạnh Bội Linh không thể từ chối Lục Tinh Nguyên.

Cùng lúc đó.

Minh Yểu nghe nói Lục Tinh Nguyên không ở bệnh viện, cũng bắt đầu có chút kháng cự với việc đến thăm Lục Diễn Chi.

“Tiểu Nguyên và bà ngoại đi ăn rồi.” Trước khi vào cửa, Minh Yểu chợt nhớ ra bà ngoại của Lục Tinh Nguyên chính là mẹ của Nguyên Dã, đột nhiên nói với anh.

Đi ăn với mẹ anh?

Quả nhiên là trò của thằng nhóc này. Nhưng phải nói là cũng khá thông minh.

Nguyên Dã ngạc nhiên nhìn cô, “Em không muốn gặp ông ấy à?”

Ông ấy ở đây rõ ràng là Lục Diễn Chi.

Minh Yểu cũng không biết nói thế nào, cảm xúc của cô đối với Lục Diễn Chi rất mâu thuẫn. Thay vì nói không muốn gặp ông ấy, cô sợ gặp ông ấy hơn.

“Vào thôi.” Minh Yểu hít một hơi thật sâu.

Cửa mở sẵn, cô bước lên trước, gõ nhẹ tượng trưng lên cửa.

Lục Diễn Chi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thấy Minh Yểu và Nguyên Dã cùng xuất hiện, vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Nguyên Dã thấy biểu cảm “sao chú mày cũng đến” trên mặt ông ấy, ngược lại nở nụ cười rạng rỡ, “Đừng hiểu lầm, tôi không đến thăm anh.”

“…” Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Lục Diễn Chi càng trở nên tệ hơn.

Không phải đến thăm ông ấy, nghĩa là đặc biệt đưa Minh Yểu đến đây.

Ông ấy không thể không biết anh có ý đồ gì.

“…” Minh Yểu cũng có chút ngượng ngùng.

Cô chưa từng thấy tương tác giữa Nguyên Dã và Lục Diễn Chi, không ngờ họ lại bất hòa như vậy, nghĩ kỹ lại cũng không khó hiểu.

“Ngồi đi.” Cuối cùng Lục Diễn Chi là người mở lời trước. Ông ấy hắng giọng, không để ý đến Nguyên Dã nữa.

Minh Yểu nhìn chân bị thương của Lục Diễn Chi, ngồi bên giường nói chuyện với ông ấy.

Nguyên Dã rất biết điều bước ra khỏi phòng bệnh.

Thực ra lúc trước anh đã thấy xe của Mạnh Bội Linh, chỉ không ngờ Lục Tinh Nguyên cũng ở trên xe.

Nghĩ vậy, Nguyên Dã gọi cho Mạnh Bội Linh —

“Bà Mạnh, lát nữa con về nhà ăn tối với mẹ được không?”

Nguyên Dã dựa vào tường, dường như có thể thấy ánh mắt trách mắng của Mạnh Bội Linh, “Con biết rõ mẹ đang ăn với Tiểu Nguyên, cố tình nói vậy phải không?”

Thừa nhận là điều không thể nào.

“Làm sao có thể thế được.” Nguyên Dã cười giả lả, “Không phải Tiểu Nguyên đang ở bệnh viện sao? Con vừa nghe nói Lục Diễn Chi bị tai nạn mà.”

“Được rồi.” Mạnh Bội Linh có cháu quên con, nói vài câu là đã lập tức cúp máy, “Con làm việc của con đi, mẹ đang ăn đây.”

Nguyên Dã nhướn mày.

Anh nhìn vào phòng bệnh, đôi mắt đen ngập tràn sự dịu dàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dã: Chơi chiêu là sở trường của tôi