Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 36




Thành tích của Minh Yểu trong kỳ thi thử thứ ba không khác biệt nhiều so với thường ngày. Ở giai đoạn này, chỉ cần cô giữ vững phong độ là có thể đỗ vào ngôi trường danh tiếng mà cô mơ ước. 

Giáo viên chủ nhiệm Lưu Anh tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Nguyên Dã, thái độ của ông ấy đối với Minh Yểu cũng trở lại như trước.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, Lưu Anh đã cẩn thận nấu một nồi canh gà để khích lệ tinh thần học tập của lớp 12/1. 

Đôi bạn trẻ bị bắt gặp trước đây cũng đã tiến bộ rất nhiều, hứa hẹn cùng nhau đỗ vào cùng một trường đại học. Ngay cả Tiết Linh Tử trước đây thích lười biếng cũng trở nên chăm chỉ, lúc nào cũng tìm Minh Yểu để hỏi bài. 

Giờ nghỉ trưa vốn là thời gian yêu thích để tám chuyện của Tiết Linh Tử, giờ cũng bị thay thế bởi việc học.

Quạt trần trên trần nhà đang làm việc chăm chỉ, trong lớp chỉ có lác đác vài học sinh không về nhà. Gió thổi vào rèm cửa, như có một bàn tay vô hình điều khiển, đi đâu về đâu đều không thể kiểm soát được.

“Trong hình học không gian như hình vẽ… Tính giá trị tan của góc giữa DE và mặt phẳng EF?” Tiết Linh Tử cúi đầu nhìn bài tập, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cô ấy cầm bút chì bấm trong tay, viết viết vẽ vẽ trên giấy, thần sắc chăm chú. 

Đáng tiếc, sự bình yên này không kéo dài được bao lâu, Tiết Linh Tử đã bực bội vò tóc, “Trời ơi, drama không ngon hay điện thoại không thú vị, tại sao mình lại phải tự làm khó mình như thế này…”

Minh Yểu đang bị đau bụng kinh, lúc này đang gục đầu xuống bàn. Đầu cô hướng về phía Tiết Linh Tử, nhìn cô ấy như vậy mà không kìm được bật cười, “Không phải cậu nói sẽ thay đổi, làm người lại lần nữa sao?”

“Tớ có lẽ không thể làm người nữa rồi.” Tiết Linh Tử diễn sâu thở dài, “Tớ chỉ thích hợp làm con sâu gạo thôi.”

Minh Yểu không dám cười quá đà. 

Cô cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng trên bàn, rót một ít trà gừng đường đỏ ra uống, sau đó ngồi thẳng dậy, cầm bút từ tay Tiết Linh Tử để giải thích cho cô ấy, “Nói cho tớ nghe ý tưởng giải bài của cậu đi.”

“Tớ có cái đó sao?” Tiết Linh Tử ngây thơ nhìn Minh Yểu.

“…” Minh Yểu nhất thời cứng họng. 

May là Tiết Linh Tử không phải ngày một ngày hai mới như vậy, Minh Yểu hít một hơi, kiên nhẫn giải thích cho cô ấy.

Thật ra Tiết Linh Tử rất tự biết mình. Từ khi biết Minh Yểu muốn thi vào trường mỹ thuật, cô ấy đã lên kế hoạch học ngành đạo diễn, mặc dù sau này kết quả thi chuyên ngành của cô ấy cũng không tốt lắm nhưng ít nhất cũng giúp giảm bớt áp lực môn văn hóa.

“Thì ra là vậy.” Tiết Linh Tử gật đầu như bừng tỉnh.

Minh Yểu nhìn xuống Tiết Linh Tử, tỏ vẻ nghi ngờ về lời nói của cô ấy. 

Cô lục trong hộc bàn ra một cuốn sách bài tập, đánh dấu vài bài hình học rồi ném cho Tiết Linh Tử, “Cậu làm thêm vài bài tương tự đi.”

“Ừ.” Tiết Linh Tử lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Yểu, không thể nói lời từ chối, “Được.”

“Ừm.” Minh Yểu đáp lại, ôm cốc uống từng ngụm nhỏ. 

Quạt trần trên đầu cô bị Tiết Linh Tử tắt đi. 

Nhưng Tiết Linh Tử sợ nóng, đặt một chiếc quạt nhỏ trên bàn để thổi gió, trong lớp học yên tĩnh toát lên vẻ an yên của thời gian.

“Chị.” Một giọng nói quen thuộc của thiếu niên vang lên ngoài cửa. 

Lục Tinh Nguyên còn chưa đến thấy mặt thì tiếng đã đến trước.

“Sao em trai lại đến vào giờ này?” Tiết Linh Tử ngáp một cái.

Minh Yểu không biết gì lắc đầu. Trưa nay cô không ăn cơm cùng Lục Tinh Nguyên, cũng không rõ ý định của cậu ấy.

“Chị, sao chị đặt đồ ăn mà không nói với em một tiếng?” Lục Tinh Nguyên xách một hộp cơm gỗ tinh xảo bước vào. 

Trên trán cậu ấy đẫm mồ hôi, lau qua loa một cái rồi đặt hộp cơm lên bàn Minh Yểu.

Hộp cơm có thiết kế cổ điển, chia làm ba tầng. Minh Yểu nhìn kỹ hơn, trên nắp hộp khắc rõ ràng logo của Lan Quán. 

Lục Tinh Nguyên chắc phải bị lừa đá vào đầu rồi mới nghĩ đây là đồ ăn ngoài do cô đặt.

“Em nói đây là đồ ăn ngoài do Minh Yểu đặt?” Tiết Linh Tử cũng mang ánh mắt “em không phải bị ngốc đấy chứ”.

Nhưng Lục Tinh Nguyên không có nhận thức này. “Đúng vậy.” Cậu ấy vừa nói vừa mở nắp hộp, lấy từng món ăn ra, “Người giao đồ ăn nói vậy với em mà.”

Có bánh trôi rượu hoa quế, bánh hoa sen, bánh nếp, bánh khoai tím. 

Những món điểm tâm Trung Hoa tinh tế chỉ nhìn thôi đã làm tâm trạng vui vẻ, mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp nơi.

“Ơ? Lan Quán có dịch vụ giao hàng từ khi nào vậy?” Lục Tinh Nguyên nhận ra điểm này hơi chậm. 

Cậu ấy cầm nắp hộp lên xem xét kỹ, thấy logo trên đó thì càng chắc chắn, “Nhìn không giống đồ giả…”

Bánh trôi rượu hoa quế vừa mới nấu xong, còn đang bốc hơi nóng. 

Minh Yểu suy nghĩ, nghi ngờ nhìn Lục Tinh Nguyên, “Có người gọi điện bảo em ra lấy sao?”

“Đúng vậy.” Lục Tinh Nguyên gật đầu thật thà, “Nói là gửi cho chị, bảo em ra lấy.”

Trường trường trung học số ba không cho phép người giao hàng vào cổng. Nếu có học sinh đặt đồ ăn, đều phải tự ra cổng nhỏ lấy. 

Vì vậy khi Lục Tinh Nguyên nghe điện thoại nói vậy, mới nghĩ là Minh Yểu đặt đồ ăn. 

Giờ nghĩ lại, có lẽ cậu ấy đã nghĩ nhiều?

“Để chị đoán xem ai là Lôi Phong vĩ đại.” Tiết Linh Tử nhướng mày cười cười. 

Dù nói vậy nhưng thực ra trong lòng cô ấy đã biết đáp án. Tất nhiên Minh Yểu cũng biết ai gửi những món ăn này cho cô. 

Ngoài Nguyên Dã, có lẽ không còn ai khác.

“Chắc chắn là cậu út của em rồi.” Okay, giờ Lục Tinh Nguyên thông minh hơn ban nãy rồi. 

Cậu lấy điện thoại từ túi ra, ấn vài cái đã nhắn tin cho Nguyên Dã.

[Lục Tinh Nguyên: Cậu út, cậu tên là Lôi Phong]

[Nguyên Dã:???]

[Nguyên Dã: Bé ngốc này sao ngớ ngẩn vậy.gif]

[Lục Tinh Nguyên: Cậu làm việc tốt sao viết số điện thoại của con làm gì?]

[Nguyên Dã: Không lẽ bắt chị cháu tự ra lấy à?]

Lục Tinh Nguyên không thể phản bác, tùy tiện trả lời một cái icon rồi cất điện thoại. 

Cậu ngồi xuống ghế trước mặt Minh Yểu nói, “Còn nóng hổi đấy, sao chị không ăn đi?”

“Cậu út nói gì vậy?” Minh Yểu cầm lấy thìa Lục Tinh Nguyên đưa, cảm thấy hơi căng thẳng. 

Trưa nay cô không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn một ít bánh hoành thánh do Tiết Linh Tử mang lên, mà cô cũng không ăn hết. Giờ nhìn thấy những món này do Nguyên Dã gửi, cuối cùng cô cũng có cảm giác thèm ăn trở lại.

“Cậu út bảo chị đừng khách sáo với cậu ấy.” Lục Tinh Nguyên cũng lấy một cái bánh hoa sen, nói bừa: “Nếu không cậu ấy sẽ không nấu ăn cho chúng ta nữa.”

Lời cậu ấy nói thật giả lẫn lộn, lượng thông tin tiết lộ ra khiến Tiết Linh Tử ngỡ ngàng. 

“Nguyên Thần còn biết nấu ăn sao?” Tiết Linh Tử không dám tin nhìn bọn họ.

“Tất nhiên.” Lục Tinh Nguyên tự hào nhìn Tiết Linh Tử, “Cậu út em nấu ăn ngon lắm.”

“Xin được ăn ké.” Tiết Linh Tử tựa vào Minh Yểu, gãi nhẹ vào tay cô.

Minh Yểu nghe họ nói mà có chút mất hồn. Lục Tinh Nguyên không nghĩ ngợi gì mà nói, “Muốn ăn ké cũng đơn giản thôi, hôm nào chị về nhà cùng chị em là được.”

“Không cần nói với Nguyên Thần một tiếng sao?” Tiết Linh Tử không ngờ Nguyên Dã lại là một quý ông như vậy, “Chẳng lẽ anh ấy chuẩn bị bữa sáng và tối cho hai người hàng ngày sao?”

“Có lẽ vậy.” Lục Tinh Nguyên cẩn thận nhớ lại một phen. 

Cậu ấy nhận ra từ khi Minh Yểu dọn vào Cộng Giang Viên, Nguyên Dã cũng trở nên quan tâm gia đình hơn nhiều. 

Tài sản của Nguyên Dã nhiều đến nỗi chính anh cũng không nhớ hết. Trước đây Nguyên Dã thường ở vịnh Tinh Hòa, thỉnh thoảng về nhà cũ và Lan Hồ Tiểu Trúc. 

Gần đây thì khác. Cộng Giang Viên không gần với trụ sở chính của tập đoàn Nguyên Tự, nhưng Nguyên Dã lại ở đây hàng ngày. 

Nguyên Dã không thích người khác xuất hiện trong lãnh địa của mình cho nên bữa sáng hầu như đều do anh làm, bữa tối thì ít hơn nhưng dù anh không có ở đó cũng sẽ tìm người mang thức ăn tới trước, rất chu đáo. 

Trong khoảng  thời gian ở đây Lục Tinh Nguyên rất thoải mái, không muốn về nhà, cũng quên mất trước đây Nguyên Dã từng ghét bỏ mình thế nào. 

Có lẽ cậu ấy được hưởng những điều này là nhờ phúc của Minh Yểu. Nhưng cậu ấy không nghĩ nhiều, chỉ coi như Nguyên Dã có cùng suy nghĩ với mình.

“Nguyên thần tốt quá nhỉ?” Tiết Linh Tử hít một hơi, nói không suy nghĩ: “Xin hỏi em còn cần mợ út không? Chị có thể xếp hàng.”

Minh Yểu cúi đầu không nói gì. 

“Chị, không, có, cửa.” Lục Tinh Nguyên nhấn mạnh từng chữ, phá tan ảo tưởng của Tiết Linh Tử.

Tiết Linh Tử tất nhiên không nghĩ mình có cơ hội gì. Cô ấy nhờ phúc của Minh Yểu, lấy một miếng bánh nếp nhai nhồm nhoàm, nói mơ hồ, “Chẳng bao nâu nữa là em sẽ có mợ út thôi…”

Minh Yểu không nghe rõ Tiết Linh Tử nói gì. 

Nhìn cô ấy ăn như vậy, cô đưa cốc nước cho cô ấy, “Cậu ăn chậm lại đi, không ai giành của cậu đâu.”

“Đúng đấy, chị vội gì chứ.” Lục Tinh Nguyên nói mà miệng vẫn nhai bánh hoa sen, chẳng có chút thuyết phục nào.

“Tớ không vội.” Tiết Linh Tử nhìn cặp chị em này, thở dài thay cho Nguyên Thần. 

Có lẽ cô ấy là trợ thủ duy nhất của thần tượng rồi, hic hic, cô phải giúp đỡ như thế nào mà không bị phát hiện đây?

“Vậy cậu tiếp tục đi.” Tiết Linh Tử uống ngụm nước, chưa kịp nghĩ ra thì đã bị Minh Yểu đẩy trở lại làm bài.

Lục Tinh Nguyên hả hê cười nhạo. 

Đã đến rồi, cậu ấy tiện thể hỏi Minh Yểu, “Gần đây Tôn Diệu Nhân có đến tìm chị không?”

“Không.” Minh Yểu cúi đầu ăn bánh trôi, không phản ứng nhiều với cái tên này. 

Gần đây Tôn Diệu Nhân khá im hơi lặng tiếng. 

Nói chính xác là tự lo không xuể. 

Trình Tỉ hoàn toàn không để ý đến cô ta nữa, những kẻ tay sai đắc lực giả tạo của cô ta cũng đã bỏ đi. 

Nghe nói gia đình Tôn Diệu Nhân đã mắng cô ta một trận, sau đó cô ta mới chịu yên tĩnh lại học hành, nhưng với thành tích lẹt đẹt của Tôn Diệu Nhân, giờ cố gắng cũng không kịp, phần lớn vẫn phải nhờ vào mối quan hệ của gia đình mới có đường ra tốt.

“Tôn Diệu Nhân vốn chỉ là hổ giấy. Cô ta thường đắc tội với nhiều người, giờ thế này chắc cũng nhận ra chút đạo lý.” Tiết Linh Tử không sợ cô ta, ngược lại còn đi lo lắng cho một người khác, “Chị thấy Trình Tỉ mới là người đáng tiếc.”

“Đáng tiếc gì?” Lục Tinh Nguyên không hiểu hỏi.

“Họ không phải là thanh mai trúc mã sao? Hình như còn có hôn ước từ nhỏ.” Tiết Linh Tử nói chuyện phiếm là rất hăng say. 

Hôn ước từ nhỏ là một khái niệm xa lạ với họ. 

Lục Tinh Nguyên tiếp thu rất nhanh, “Cũng chẳng sao, nếu anh Trình không muốn thì sẽ hủy bỏ thôi.”

“Đúng vậy.” Tiết Linh Tử chớp mắt. 

Cô ấy suy nghĩ lan man, nhìn Lục Tinh Nguyên đầy ẩn ý, “Nói xem Nguyên Thần có xuất thân thế này, có phải cũng có hôn ước không?”

“Khụ khụ.” Minh Yểu đang ăn bánh trôi, không biết sao lại bị sặc. 

Tiết Linh Tử vỗ lưng Minh Yểu, từ tốn nói, “Nói Nguyên Thần mà, cậu gấp cái gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết Linh Tử: Có phải tôi rất tuyệt không? Xin hãy trao cho tôi giải trợ thủ xuất sắc nhất.

Thần tượng của bạn – Nguyên Dã, gửi đến bạn một xấp tiền kèm lời nhắn—

Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.