Nhà hàng nướng mới mở trên đường Quang Hi đang kinh doanh rất phát đạt, đã trở thành điểm check-in nổi tiếng của các influencer.
Phong cách trang trí trong cửa hàng rất nữ tính, với diện tích lớn màu hồng khói morandi trải dài, kết hợp với màu trắng tinh khiết và xanh khói, toàn bộ không gian mang một vẻ mềm mại và thanh nhã.
Bình thường, Nguyên Dã không bao giờ muốn đến những nơi như vậy, nhưng hôm nay thì khác. Anh không những đến mà còn ngoan ngoãn xếp hàng lấy số.
Nhà hàng nướng này không chấp nhận đặt hẹn trước qua mạng, mỗi ngày chỉ phục vụ một số lượng bàn cố định, dù vậy số người xếp hàng trước khi phát số buổi trưa và tối vẫn vượt xa sức chứa của nhà hàng.
Với tính cách của Nguyên Dã, ban đầu anh định bỏ tiền để đổi số với những người phía trước, nhưng Minh Yểu đã ngăn lại.
“Tôi chưa đói.” Minh Yểu nhìn thấy hành động phô trương của Nguyên Dã, theo phản xạ nắm lấy tay anh nói.
“Được.” Nguyên Dã vì hành động thân mật của cô mà vui vẻ nhướng mày.
Cô đồng ý đi dạo với anh có nghĩa là có thêm thời gian ở bên nhau, làm sao anh có thể từ chối được.
Thế là Nguyên Dã nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Minh Yểu, chầm chậm dẫn cô ra khỏi nhà hàng nướng.
Minh Yểu vừa định rút tay lại, cô cố giật giật nhưng không được, “Cậu út?”
“…” Mặt Nguyên Dã lập tức tối sầm lại.
Tại sao anh cảm thấy cô đang nhắc nhở anh điều gì đó vậy?
Nguyên Dã nắm tay Minh Yểu chặt hơn một chút, cố gắng hỏi một cách nhẹ nhàng: “Em muốn làm cháu gái của tôi đến vậy sao?”
“Anh là cậu của Tiểu Nguyên, hơn nữa…” Minh Yểu luôn băn khoăn về cách gọi anh, dù sao họ cũng cách nhau sáu, bảy tuổi, gọi thẳng tên thì có chút không lịch sự.
Dù sao anh cũng là cậu út của Lục Tinh Nguyên, ít nhất họ cũng coi như là người thân ở bề ngoài, anh cũng đã nói như vậy trước mặt Lưu Anh mà.
Minh Yểu nói được nửa chừng thì dừng lại, để lại cho anh đủ không gian tưởng tượng.
“Là tôi tự nói như vậy sao?” Nguyên Dã tiếp lời Minh Yểu, đôi mắt phượng nhướng lên trong đêm tối vẫn mang sức hút quyến rũ.
Minh Yểu rất muốn gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của Nguyên Dã xong cô lại không dám.
“Tôi trông già lắm à?” Nguyên Dã thấy cô như vậy, giả vờ tức giận nói.
Đây có lẽ là một vòng luẩn quẩn. Quan hệ của anh và Lục Tinh Nguyên không thể thay đổi, cái sự thật anh lớn hơn cô mấy tuổi cũng không thể thay đổi được.
Nhưng Nguyên Dã nghĩ mình vẫn có lợi thế. Anh cũng phải là đang không lo lắng về những điều này, chỉ có chút bực bội mà thôi.
“Anh không hề già chút nào.” Minh Yểu vội vàng lắc đầu.
Sợ anh không tin, cô còn quả quyết bổ sung: “Thật đấy.”
“Lần trước anh đến trường, rất nhiều bạn nữ thích anh…”
Cô thực sự cảm thấy như vậy, bởi vì nhan sắc của Nguyên Dã thực sự quá mức nghịch thiên, thay đổi trang phục là hoàn toàn có thể đóng giả học sinh cấp ba.
“Em tưởng tôi không biết sao?” Ngón tay Nguyên Dã xoa nhẹ cổ tay Minh Yểu, “Không phải đều hỏi tôi có phải là giáo viên thực tập mới đến không à?”
Đúng vậy.
Hỏi là giáo viên thực tập, không phải học sinh chuyển trường.
“Giáo viên thực tập cũng không thể nói là già được chứ đúng không?” Minh Yểu cũng không biết tại sao lại tranh luận vấn đề này với Nguyên Dã, tiếp tục nói thêm thì cô cảm thấy đầu óc mình như đang rối tung.
“Đùa em thôi, gọi thế nào cũng được.” Nguyên Dã đưa tay xoa đầu Minh Yểu, đột nhiên hiểu ra thế nào là “đường dài còn lắm gian truân.”
Vừa hay có một tiệm trà sữa ở cách đó không xa, Nguyên Dã quay đầu hỏi cô, “Gọi cho em trà sữa trân châu đường đen nhé? Giảm đá, ba phần ngọt?”
Minh Yểu không thể cưỡng lại trà sữa, do dự nửa giây rồi đồng ý, “Vâng.”
Cô nhìn Nguyên Dã xếp hàng với tâm trạng phức tạp, một cảm xúc kỳ lạ lướt qua trong lòng rồi biến mất.
Sao anh biết cô thích vị nào nhất nhỉ?
Đường Quang Hi là con đường nổi tiếng của Hải Thành. Các tòa nhà kiểu châu Âu cổ điển xen kẽ giữa các quán bar, phòng tranh, cà phê sách là các tiệm ăn uống đa dạng, tràn đầy không khí nghệ thuật tinh tế.
Nguyên Dã mặc bộ quần áo trắng đen đơn giản, da trắng dáng cao, hình ảnh điển trai cao ráo của anh rất nổi bật trong đám đông.
Minh Yểu nhận thấy có không ít cô gái ở xung quanh đang lén nhìn anh, không kiềm chế được sự phấn khích.
Nhưng tiếc là người trong cuộc lại chẳng có phản ứng gì.
Nguyên Dã cầm lấy trà sữa quay lại bước về phía Minh Yểu, đường nét gọn gàng trên khuôn mặt được ánh sáng tỏa ra tạo nên hiệu ứng tuyệt đẹp.
Anh già chỗ nào? Thậm chí Minh Yểu còn muốn vẽ anh vào truyện tranh thiếu nữ.
“Uống bây giờ không?” Nguyên Dã cầm túi trà sữa.
Vừa rồi anh không để nhân viên cắm ống hút, được sự đồng ý của Minh Yểu mới cắm ống hút rồi đưa cho cô.
Nguyên Dã cười cong môi, nghĩ sẽ đưa thẳng đến bên miệng Minh Yểu. Chỉ là Minh Yểu quá cảnh giác, giữa chừng đã cầm lấy, “Cảm ơn.”
Nguyên Dã cũng không nói gì thêm. Ước lượng thời gian cũng đã ổn, anh dẫn Minh Yểu quay lại nhà hàng nướng.
Anh không nhận ra màn hình điện thoại trong túi sáng lên.
Nhóm chat: Chúng tôi yêu cầu ăn bám (5)
[Cáo Phụ Thủy Lương*: Hình như tao vừa thấy anh Dã]
[Cố Mân Hựu:? Cẩu Túy lập nhóm gì thế này]
[Lộ Túy: Bé cưng giả vờ không thấy.gif]
[Lộ Túy: Mày thấy anh ấy ở đâu?]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Không phải Mạn Mạn nhất quyết kéo tao đến nhà hàng nướng nổi tiếng đó sao]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Vừa thấy anh Dã xếp hàng mua trà sữa ở quán bên cạnh]
[Cố Mân Hựu: Mạn Mạn là ai?]
[Cố Mân Hựu: Anh Dã lại dẫn đứa nhỏ à?]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Đợi đã, anh ấy cũng vào nhà hàng nướng rồi]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Dẫn đứa nhỏ? Không nói quá chứ đứa nhỏ đi cùng anh ấy rất đẹp…]
[Lộ Túy: Cá cược 10 ngàn không phải Lục Tinh Nguyên @Nguyên Dã]
[Cố Mân Hựu: Cá cược 20 ngàn không phải Lục Tinh Nguyên @Nguyên Dã]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Chắc chắn không phải, chẳng lẽ tao không phân biệt được nam nữ sao]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Vậy nghĩa là anh Dã có tình cảm rồi? Tao có nên qua chào hỏi không?]
[Lộ Túy: Đủ dũng cảm thì cứ đi đi]
[Cố Mân Hựu: Đủ dũng cảm thì cứ đi đi]
*Cáo Phụ Thủy Lương (告阝氵良) là tên tách từng bộ trong tên của Cáo Lãng (郜浪). Ngoài ra “告阝氵良” là cách viết biến hình của từ “离婚” (lí hūn), có nghĩa là “ly hôn” trong tiếng Trung. Trong tiếng Trung mạng, đặc biệt là trong các diễn đàn và mạng xã hội, người ta thường sử dụng các cách viết biến hình để tránh bị kiểm duyệt hoặc để tạo ra một phong cách riêng biệt. Các thành phần trong từ này có sự thay thế ký tự, cụ thể là: “告” thay thế cho “离” (lí), “阝氵良” thay thế cho “婚” (hūn)
Nhóm này là do Lộ Túy lập. Mục đích tạm thời chưa rõ, nhưng mấy người được kéo vào nhóm đều không phải là những người dễ đối phó.
Lộ Túy và Cố Mân Hựu rất quan tâm đến đời sống tình cảm của Nguyên Dã, cả hai đều nhất trí rằng anh thích Minh Yểu.
Trước đây Nguyên Dã rất phản đối điều này nhưng gần đây lại nghĩ cách tiếp cận cô.
Chậc, thật sự nghĩ rằng họ không nhận ra sao?
Gia cảnh Cáo Lãng không bằng người khác, nhưng vì anh ta có quan hệ tốt với Lộ Túy nên cũng có thể nói chuyện với Nguyên Dã và những người khác.
Anh ta đã từng gặp Lục Tinh Nguyên, nhưng vì anh ta vừa ra nước ngoài không lâu nên không tham dự được tiệc sinh nhật của Lộ Túy, đương nhiên không nhận ra Minh Yểu.
Trơ mắt nhìn Nguyên Dã và cô gái kia thân thiết như vậy.
Anh ta ôm eo nhỏ của bạn gái Ngô Mạn, hơi do dự nhìn đôi nam nữ trẻ đang đi vào nhà hàng nướng.
“Anh nhìn gì thế?” Ngô Mạn tưởng Cáo Lãng để ý đến Minh Yểu, bực tức cấu anh ta một cái.
Cô ta và Cáo Lãng vừa mới quen nhau không lâu.
Gia đình anh ta có tiền, trông cũng đẹp trai hơn các công tử khác một chút, Ngô Mạn khá hài lòng với anh ta. Nhưng cô ta biết Cáo Lãng chưa ổn định, đối với cô ta cũng không có mấy thích thú, ở bên anh ta không tìm thấy cảm giác an toàn.
May mà Ngô Mạn nghĩ thoáng, không nghĩ về sau ra sao, chỉ cần hiện tại anh ta không có ý định khác.
“Không có gì.” Cáo Lãng lắc đầu.
Anh ta nghĩ có lẽ không cần chào hỏi, dù sao Nguyên Dã cũng không nhìn thấy anh ta.
Vậy là Cáo Lãng thu lại ánh mắt, cúi đầu nói với Ngô Mạn: “Chúng ta đi ăn chỗ khác nhé?”
Họ đến sau Nguyên Dã, lúc đến đã được thông báo là hết số trong nhà hàng rồi.
Cáo Lãng quên không nhờ người đến xếp hàng trước, đến lúc này người xếp hàng đã vào hết nên anh ta không thể làm gì. Sợ Ngô Mạn nổi giận, ánh mắt anh ta dịu dàng hơn bình thường nhiều.
Vì nhìn thấy Minh Yểu nên Ngô Mạn cũng không giận lắm. Cô ta nghĩ một lúc, rồi bĩu môi bất mãn nói: “Vậy em muốn đi C’est Bon.”
C’est Bon chính là nhà hàng Pháp mà Nguyên Dã đầu tư.
“Không vấn đề gì.” Cáo Lãng rất kiên nhẫn với bạn gái mới của mình.
Anh ta dỗ dành cô ta xong mới gửi vài tin nhắn trong nhóm, rồi lái xe rời khỏi đường Quang Hi.
[Cáo Phụ Thủy Lương: Lần này anh Dã thật sự động lòng rồi à?]
[Cáo Phụ Thủy Lương: Tao đã nói anh ấy không thích cô Triệu của nhà Tây Bối mà]
Những người trong nhóm này đều sớm trưởng thành, từ trung học đến giờ không biết đã yêu bao nhiêu bạn gái.
Theo lý mà nói, Nguyên Dã là người luôn được người khác theo đuổi, chắc chắn chỉ có thể hơn họ, ai ngờ anh lại rất tự giữ mình, nhiều năm qua vẫn không có cô gái nào đến gần được.
Ngay cả như Văn Chỉ Yên “mạnh mẽ” như vậy cũng không có kết quả gì.
Cáo Lãng biết Nguyên Dã không thích uống trà sữa, thấy anh kiên nhẫn xếp hàng mua trà sữa, còn cắm ống hút định đưa đến miệng cô gái.
Cáo Lãng không dám tin vào mắt mình.
Khu vực này đông người, Cáo Lãng tiếp tục nhìn thấy Nguyên Dã cẩn thận đưa cô vào bên trong. Vẻ mặt chàng trai trẻ đều nhuốm sắc xuân, vẻ dịu dàng chuyên chú khiến Cáo Lãng cảm thấy khó tin.
Có thể nhìn thấy mặt này của Nguyên Dã trong đời.
Đối phương tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng với Cáo Lãng thì không thành vấn đề, chỉ là điều hiếm có chính là thái độ của Nguyên Dã đối với cô.
Cáo Lãng dù có bạn gái bên cạnh cũng cảm thấy như đang ăn cơm chó.
Nguyên Dã không biết mình bị đánh giá như vậy.
Ở bên Minh Yểu, tất nhiên anh không có thời gian chơi điện thoại, càng không quan tâm đến người xung quanh.
Dịch vụ của nhà hàng nướng này rất chu đáo nhưng Nguyên Dã không để nhân viên nướng, anh chủ động nhận lấy nhiệm vụ này.
Ánh đèn vàng ấm áp làm mềm mại nét mặt anh, khi cúi đầu, lông mi dày để lại một cái bóng dưới mắt.
Không thể phủ nhận, cảnh tượng này rất ấm cúng.
Minh Yểu rất ít khi đi ăn với Nguyên Dã như thế này, thêm Lục Tinh Nguyên mới là đúng tiêu chuẩn. Cô nhìn Nguyên Dã thành thạo lật miếng thịt bò rồi cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào bát của cô.
“Cảm ơn.” Minh Yểu nhỏ giọng nói.
Nguyên Dã nghe vậy, cười khẽ, lười biếng nhìn Minh Yểu, “Sao em thích nói cảm ơn thế?”
Cô ăn rất nhã nhặn, khuôn mặt tinh tế sáng sủa dưới ánh đèn ấm áp càng thêm dịu dàng.
Nguyên Dã nhìn cô đến ngẩn ngơ, nhìn đôi môi nhỏ nhắn, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch như chú chuột hamster đang ăn.
Anh không nhịn được nhướng mày, “Lần sau đừng nói cảm ơn nữa.”
“Vậy nói gì?” Minh Yểu chưa kịp phản ứng, theo phản xạ hỏi vậy.
Nguyên Dã bị cô làm cho nghẹn lời, sau đó bật cười, “Không phải em thích gọi tôi là cậu út sao? Em thấy Lục Tinh Nguyên cảm ơn tôi bao giờ chưa?”
Anh nói là thích, câu sau thực ra không liên quan lắm.
“Vâng.” Minh Yểu nhất thời không hiểu, chỉ biết nghe lời gật đầu.
Cũng không biết cô có hiểu không, tốc độ ăn thịt dường như chậm hơn.
Nguyên Dã không hứng thú với thịt nướng, thấy cô không nói gì, thở dài trong lòng, tự nhủ: “Em lớn nhanh lên là được.”
Không cần phải nói cảm ơn.
Chỉ cần em nhanh trưởng thành là được.
Giọng anh cố ý hạ thấp nhẹ như hơi thở khó mà nhận ra.