Tối hôm đó, Minh Yểu ngủ không ngon giấc.
Cô đổ mồ hôi lạnh, khi tỉnh dậy, đầu óc cô đầy hình ảnh khuôn mặt yếu ớt lúc lâm chung của mẹ. Cảm giác bất lực như một hố đen nuốt chửng Minh Yểu, cô cúi đầu ôm gối, mái tóc mềm mại xõa xuống hai bên.
Suốt hơn mười năm qua, cô và mẹ Minh Nguyệt đều dựa vào nhau mà sống. Cuộc sống của mẹ cô không mấy suôn sẻ nhưng bà luôn nghĩ đến việc dành những điều tốt nhất cho cô.
Thực ra vài năm trước Lục Diễn Chi đã đến tìm họ.
Minh Nguyệt vốn cứng đầu, bà chỉ hận mình thời trẻ dại mắt mù nên tình cảm với Lục Diễn Chi cũng sớm đã bị thời gian mài mòn.
Minh Yểu thực sự chưa bao giờ có cảm tình tốt với Lục Diễn Chi, dù cho tai nạn xe của Minh Nguyệt đã được ông xử lý toàn bộ nhưng cô cũng không vì thế mà theo ông ấy trở về nhà họ Lục.
Sau này cô chỉ còn lại một mình, cô thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng mình rất nhiều lần. Suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn, giống như màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc.
Khi tỉnh dậy, đã là bảy giờ sáng.
Hương thơm trên cành cây mùa xuân bị làn gió nhẹ thổi tan, mang theo chút lãng mạn. Cánh cửa sắt chống trộm “rầm” một tiếng bị đóng chặt.
Thời gian không còn sớm, Minh Yểu vội vàng rửa mặt, đeo ba lô rời khỏi nhà.
Quán ăn sáng ở ngõ Lộc Vĩ đã mở cửa. Ngõ nhỏ có chút áp lực, trong ánh sáng ban mai mỏng manh, mùi hương của thức ăn lan tỏa khắp nơi.
“Đang đùa à?” Lục Tinh Nguyên hút một miếng bún, tay cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại, “Cao Linh Vũ muốn đến Lý Nhân thì có liên quan gì đến tao chứ? Lão Tôn còn đang đợi vài năm nữa tao sẽ mang lại danh tiếng cho trường trung học số ba…”
Lý Nhân là một trong những trường tư thục quốc tế nổi tiếng cả nước.
Thanh mai trúc mã của Lục Tinh Nguyên, Cao Linh Vũ, nhiều lần ám chỉ muốn cậu cùng học chung một trường cấp ba nhưng cậu chàng vẫn không có ý định đổi trường.
Lục Tinh Nguyên đặt điện thoại xuống, ngáp một cái thật to. Phải nói rằng bình thường cậu đi học chắc chắn không thể dậy sớm như thế này.
Trường trung học số ba Hải Thành nằm giữa ngõ Lộc Vĩ và Cộng Giang Viên.
Cậu từ Cộng Giang Viên bắt xe đến đây, có nghĩa là phải mất gấp đôi thời gian để đến trường nhưng Lục Tinh Nguyên cũng không phải hứng lên nhất thời.
Tối qua, trên diễn đàn trường xuất hiện một bài viết, bịa đặt Minh Yểu có tiếng xấu, còn bị đại gia bao nuôi gì đó.
Sau khi phát hiện ra Minh Yểu chính là chị tiên nữ, Lục Tinh Nguyên quyết đoán chọn đối đầu với chủ bài viết.
Cuối cùng cậu thắng, bài viết đã bị xóa thành công.
Cậu biết Lục Diễn Chi không được Minh Yểu chào đón, vì vậy nghĩ đến việc tự mình đến gặp cô để trò chuyện, tiện thể bày tỏ lập trường của mình.
Nghĩ đến đây, Lục Tinh Nguyên lại ngẩng đầu nhìn khu dân cư trước mặt.
Những ngôi nhà cũ kỹ ở ngõ Lộc Vĩ thật sự gây chướng mắt, nhìn qua đã thấy không tránh khỏi số phận bị phá dỡ.
Lục Tinh Nguyên vừa định thu hồi ánh mắt, đã nhìn thấy dáng người mảnh mai của Minh Yểu tắm trong ánh sáng ban mai.
“Chị tiên nữ.” Cậu vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đặt đũa xuống, bước nhanh về phía cô.
Minh Yểu vừa thấy Lục Tinh Nguyên thì có chút ngơ ngác.
“Cậu… sao lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Lục Tinh Nguyên nở nụ cười, để lộ ra một hàm răng nhỏ, trả lời một cách tự nhiên: “Đến đưa chị đi học.”
“Không cần.” Minh Yểu không nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
“Chị chắc chứ?” Lục Tinh Nguyên cười ngây thơ, “Không đi cùng em thì chị sẽ muộn đấy.”
“…” Minh Yểu bị cậu ấy làm cho á khẩu, tâm trạng có chút phức tạp.
Lục Tinh Nguyên nhỏ hơn cô hai ba tuổi.
Cô biết câu “tội không đến vợ con”, cũng nhớ những lời là do một người cậu út nào đó đã từng nói. nChỉ là nhìn thấy Lục Tinh Nguyên đối xử tốt với mình, Minh Yểu không dễ chấp nhận, cũng khó từ chối hơn.
“Hôm qua không kịp nói chuyện, em chỉ muốn nói…” Lục Tinh Nguyên nói, mắt sáng lên kinh người.
Minh Yểu im lặng lắng nghe, trong lòng thì quyết định sẽ tránh xa cậu ấy.
Ai ngờ Lục Tinh Nguyên lại nở nụ cười, chủ động đưa cành ô liu cho cô, “Chúng ta đừng quan tâm đến tên cặn bã Lục Diễn Chi đó nữa, sống hòa thuận với nhau được không?”
“Sắp muộn rồi.” Minh Yểu tránh né câu hỏi của cậu ấy.
Lục Tinh Nguyên cũng không băn khoăn nhiều. Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ coi như Minh Yểu đã đồng ý để cậu ấy đưa đi, “Vẫn còn kịp.”
Ngõ Lộc Vĩ dài và hẹp, ánh sáng lọt vào đã là một ân huệ.
Lục Tinh Nguyên và Minh Yểu người đi trước người đi sau, những người dân dọc đường thỉnh thoảng lại liếc ánh nhìn tò mò qua.
“Chỗ nhỏ thế này mà lại có nhiều người ở vậy?” Lục Tinh Nguyên không để ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Minh Yểu nhìn Lục Tinh Nguyên cẩn thận tránh những vũng nước trên đường như đang gặp phải kẻ thù.
Cô có chút bàng hoàng, suy nghĩ cũng không kiểm soát được mà bay xa.
Đây là nơi cô đã sống từ nhỏ. Còn đối với Lục Tinh Nguyên và Nguyên Dã, nếu không phải vì cô, có lẽ suốt đời họ cũng không có cơ hội xuất hiện ở đây.
Có lẽ là tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.
Minh Yểu cúi mắt, lặng lẽ đi theo sau Lục Tinh Nguyên.
Vị trí của ngõ Lộc Vĩ thực ra không tệ. Nhìn toàn cảnh Hải Thành chắc cũng không tìm được căn nhà nào rẻ như ở đây, dân cư lẫn lộn phức tạp.
“Hôm qua cậu em không hung dữ với chị chứ?”
Lục Tinh Nguyên mở cửa xe cho Minh Yểu, chớp đôi mắt như trái nho nhìn cô, “Cậu ấy từ nhỏ đã được người ta theo đuổi, tính tình không tốt, chị đừng để ý.”
Những lời này từ miệng Lục Tinh Nguyên nói ra có chút kỳ quặc.
Minh Yểu không thể diễn tả, chỉ lắc đầu. Nói là hung dữ thì có lẽ chưa đến mức, nhưng cô biết người đàn ông trẻ tuổi đó rất chán ghét mình.
Minh Yểu cúi người ngồi vào trong xe.
Lục Tinh Nguyên cũng ngồi vào, trò chuyện câu được câu không với Minh Yểu.
“Cậu em chỉ là dễ gây chú ý một chút thôi, hồi trước chơi trong ban nhạc con gái theo đuổi cậu em nhiều vô kể đấy.”
“Dù bây giờ cũng không ít…”
“Cậu em không xấu, lần sau em bảo cậu mời chị uống trà sữa nhé.”
Minh Yểu không nghĩ họ còn có cơ hội gặp lại nhau.
Cô quay đầu nhìn Lục Tinh Nguyên. Cậu ấy có làn da rất trắng, lông mày bên trái có một nốt ruồi, ngũ quan rất giống Lục Diễn Chi.
Ở độ tuổi mười bốn mười lăm, Lục Tinh Nguyên rất năng động hoạt bát.
Từ khi gặp Lục Tinh Nguyên, Minh Yểu chưa thấy cậu ấy ngừng lại dù chỉ một phút. Nhưng càng như vậy, cô càng cảm thấy nặng nề.
“Lục Tinh Nguyên.” Minh Yểu đột nhiên lên tiếng gọi cậu ấy.
“Dạ?” Lục Tinh Nguyên nhìn lại, “Chị tiên nữ muốn nói gì sao?”
Minh Yểu không dám nhìn vào ánh mắt chân thành của cậu ấy, chỉ nhỏ giọng nói: “Cậu không cần thật sự coi tôi là chị.”
“Nhưng chị chính là chị của em mà.” Lục Tinh Nguyên không do dự nói.
Trong cơ thể họ ít nhất có một nửa dòng máu giống nhau dù cô có muốn thừa nhận hay không.
Minh Yểu tất nhiên cũng biết điều này. Cô không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là một người xa lạ có quan hệ mật thiết như vậy.
Rõ ràng so với việc thân thiết nhận lại nhau thì việc trốn tránh là chuyện dễ dàng hơn nhiều.
“Chị không chấp nhận ngay được phải không? Không sao, chúng ta có thể từ từ.” Lục Tinh Nguyên hiểu chuyện nói.
Không phải vậy… Cô đã biết về họ từ lâu rồi.
Minh Yểu mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
–
Lục Tinh Nguyên và Minh Yểu vào cổng trường trước khi chuông reo mười phút. Lúc này cũng là giờ cao điểm, học sinh trường trung học số ba xung quanh đều bước nhanh về lớp.
Vì bài đăng hot trên diễn đàn, các bạn học thấy Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên đi cùng nhau càng thêm tò mò.
Tò mò thôi nhưng lại không để ý lắm.
Khu lớp 12 và khu lớp 9 không cùng một tòa nhà, vị trí khu lớp 12 ở sâu bên trong hơn.
Lục Tinh Nguyên biết Minh Yểu sợ muộn, vừa đến ngã ba đã thúc giục: “Chị tiên nữ sợ muộn mà, đi nhanh đi.”
“Ừ.” Minh Yểu đáp một tiếng, quay đầu đi.
Lớp 12/1 rất yên tĩnh, các học sinh giỏi tự giác cắm cúi học, chỉ thỉnh thoảng có vài câu nói chuyện.
Minh Yểu vừa vào cửa, cô bạn thân Tiết Linh Tử đã vẫy tay với cô, “A Yểu.”
Một số ít bạn học nghe thấy cũng quay đầu nhìn về phía cửa.
Điểm thi của Minh Yểu chưa bao giờ out ra khỏi top ba của khối, thêm vào đó cô lại rất nổi bật, sự chú ý tự nhiên cũng nhiều hơn người khác.
Năm ngoái trong cuộc bầu chọn hoa khôi của trường, Minh Yểu cũng có tên. Khi đó cô thua sít sao trước bạn gái tin đồn của bá vương trong trường là Tôn Diệu Nhân, không ít người đã lên tiếng bênh vực cho cô.
Tiết Linh Tử là một trong số đó.
“Hôm nay sao cạu đến sát giờ thế?” Cô ấy tò mò nhìn Minh Yểu.
“Dậy muộn.” Vẻ mặt Minh Yểu nhợt nhạt.
Làn da Minh Yểu vốn trắng tự nhiên, cho nên càng làm nổi bật quầng thâm đen xì dưới mắt.
Tiết Linh Tử thấy Minh Yểu ngáp, tất nhiên nghĩ cô mất ngủ vì cái bài đăng bịa đặt đó, “Tớ đoán chắc là Tôn Diệu Nhân đang bôi xấu cậu đó, đừng để tâm quá.”
“Tớ không lên diễn đàn.” Minh Yểu giải thích.
“Vậy cậu và Lục Tinh Nguyên là sao? Tớ thấy cậu ấy còn tìm quản trị viên xóa bài nữa.” Tiết Linh Tử ghé sát vào hỏi nhỏ, “Chẳng lẽ cậu thích em trai nhỏ tuổi hơn à?”
Nói cô thích Lục Tinh Nguyên?
Minh Yểu mím môi, phủ nhận: “Không phải.”
“Vậy là cậu ấy thích cậu rồi.” Tiết Linh Tử quả quyết kết luận.
“…” Minh Yểu nhất thời khó giải thích, cũng không nói thêm gì.
May là Tiết Linh Tử không quan tâm chuyện này nữa, cô thấy nhiều người tỏ tình với Minh Yểu lắm mà đã ai thành công đâu. Duy nhất có mầm mống anh chàng đẹp trai Lương Tư Uyên nhưng cũng bị các fan nữ của cậu ta dập tắt.
“Nhưng Lục Tinh Nguyên khá nổi tiếng ở khu lớp 9 ấy.” Điều Tiết Linh Tử yêu thích nhất trên đời này là tám chuyện, nói ngay: “Cậu ấy còn chưa phát triển hết, người đẹp nhất trong gia đình đó là cậu của cậu ấy đấy.”
“Cậu cũng biết anh ấy à?” Minh Yểu ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi.” Hai tay Tiết Linh Tử chống cằm, làm vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Ngày xưa ảnh nổi lắm. Nhớ ban nhạc Pinto không? Ảnh là ca sĩ chính Nguyên Dã đấy, hồi đó tớ mê ảnh lắm, còn ước sao tớ không sinh sớm vài năm chứ…”
Ban nhạc Pinto do ca sĩ chính Nguyên Dã hát, tay bass Lục Sùng và tay guitar Đinh Gia Thụ thành lập.
Vài năm trước là một ban nhạc rock nổi tiếng, sau sáu năm hoạt động thì tan rã.
Tiết Linh Tử thực ra chỉ mới là fan của Nguyên Dã ở giai đoạn sau, kết quả là còn đang high thì band này biến mất khỏi công chúng.
Minh Yểu vì từ cấp hai đã học chung với Tiết Linh Tử nên cũng nhớ mang máng có chuyện này. Nhưng cô không ngờ ca sĩ chính của ban nhạc này lại là cậu út của Lục Tinh Nguyên.
Nguyên Dã.
Có lẽ là người cũng như tên.
Minh Yểu vốn nghĩ đoạn gặp gỡ này sẽ kết thúc như vậy, ai ngờ vừa tan học, lại gặp anh ở cổng trường.
Anh đổi một chiếc siêu xe hai cửa màu đen. Minh Yểu không nhận ra thương hiệu, nhưng nhìn qua đã thấy rất đắt.
Nguyên Dã dựa vào xe, tự nhiên duỗi đôi chân thẳng tắp.
Áo trong màu đen kết hợp với áo phông rộng in hoa đỏ, vừa trẻ trung vừa không đơn điệu, trên đầu là một chiếc mũ bóng chày màu đen, đang cúi đầu, chỉ lộ ra đường viền hàm sắc nét.
Nhìn lướt qua, người còn nổi hơn chiếc xe sang.
Minh Yểu không dám nhìn kỹ, nhưng Tiết Linh Tử đã không kiềm chế được bước tới, cẩn thận thử thăm dò: “Nguyên Thần?”
Tác giả có điều muốn nói:
Nguyên Dã: Duyên phận diệu kỳ
Hôm nay anh Nguyên cũng rất sành điệu