Sau khi tan học, Minh Yểu bị Tôn Diệu Nhân chặn lại ở cửa lớp học. Chuông vừa reo không bao lâu, hành lang có vài học sinh đi qua, không ai không ném ánh mắt tò mò.
Nói về độ tinh xảo của ngũ quan, khoảng cách giữa Tôn Diệu Nhân và Minh Yểu không lớn. Nhưng thường ngày cô ta tự cao tự đại, ít có người nào cô ta thấy vừa mắt, khí chất cũng không nổi bật như Minh Yểu.
Tuy nhiên, độ nổi tiếng của Tôn Diệu Nhân ở trường trung học số ba thì không cần bàn cãi, có rất nhiều người nhận ra cô ta. Hơn nữa cô ta không đi một mình, phía sau còn có ba người bạn, ra vẻ như trung tâm của thế giới.
Tôn Diệu Nhân đứng vững ở vị trí trung tâm, khoanh tay trước ngực nhìn Minh Yểu từ trên xuống dưới.
Thật ra ở trường trung học số ba, người cô ta thích không nhiều, nếu Minh Yểu không đối đầu với cô ta, cô ta cũng không ghét Minh Yểu.
Minh Yểu cũng đang nhìn Tôn Diệu Nhân.
Đồng phục trên người cô ta được sửa thành ôm sát, váy đồng phục cũng được cắt ngắn, tự tin khoe đôi chân đẹp của mình.
Thật sự rất đẹp, hơn nữa nếu xét về nhân vật, cô ta đủ sức làm vai phụ trong truyện tranh thiếu nữ.
“Chúng ta nói chuyện chút nhỉ?” Tôn Diệu Nhân không biết trong lòng Minh Yểu đang nghĩ gì về mình.
Cô ta hất cằm, giọng nói cao ngạo cùng biểu cảm giống hệt nhau.
Minh Yểu không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy. Cô nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị Tiết Linh Tử bảo vệ ở phía sau, “Chúng tôi không có gì để nói với cậu.”
“Tôi không tìm cậu.” Tôn Diệu Nhân hừ một tiếng, biểu cảm ghét bỏ tràn ngập.
“Cho nên tôi mới nói là chúng tôi, tôi và Yểu Yểu không có gì để nói với cậu.” Tiết Linh Tử hoàn toàn không sợ Tôn Diệu Nhân, tức giận trừng cô ta, “Đừng tưởng rằng hủy chứng cứ là không ai biết cậu đã làm gì, buổi tối cậu ngủ không sợ à?”
“Cậu quản được à?” Tôn Diệu Nhân không cãi lại được Tiết Linh Tử.
Cô ta tức giận không thôi, chỉ vào Tiết Linh Tử hồi lâu mới thốt ra một câu, “Chuyện này không liên quan đến cậu, biết điều thì tránh ra cho tôi!”
“Cậu muốn nói gì?” Minh Yểu bị âm lượng cao của Tôn Diệu Nhân làm nhức tai.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ muốn cãi nhau của cô ta có chút buồn cười, Minh Yểu lại nảy sinh vài phần tò mò. Cô vỗ vỗ cánh tay của Tiết Linh Tử, ra hiệu cô ấy đừng xung đột với cô ta.
Tôn Diệu Nhân thấy vậy, tức giận trừng mắt nhìn Tiết Linh Tử.
Cô ta dường như hoàn toàn không quan tâm bị người khác nhìn, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì chỉ vào Minh Yểu nói: “Cậu, sau này cách xa Trình Tỉ ra.”
“Được.” Minh Yểu dở khóc dở cười nhếch miệng, “Còn gì nữa không?”
Thật ra cô không có cảm giác gì với Trình Tỉ, dù Tôn Diệu Nhân không nói cô cũng không lại gần cậu ta, nhưng cô thật sự không thích cách cư xử của Tôn Diệu Nhân.
“Bên ngoài trường học cậu mập mờ làm bậy còn chưa tính, trong trường trung học số ba…” Tôn Diệu Nhân nói một đống, không ngờ Minh Yểu dứt khoát đồng ý ngay, “Cậu nói gì?”
“Cậu nghe không hiểu?” Tiết Linh Tử bực bội trừng Tôn Diệu Nhân, “Rõ ràng là cậu muốn tiếp cận Trình Tỉ, người ta không để ý đến cậu thì cậu đổ bẩn lên người Yểu Yểu. Còn chưa hết, cậu còn có gan đến đây gây sự? Lương Tĩnh Như còn không dũng cảm bằng cậu đâu.”
(*) Lương Tĩnh Như: là một ca sĩ nổi tiếng người Malaysia gốc Hoa. Cô bắt đầu sự nghiệp âm nhạc của mình vào đầu thập niên 2000 và đã trở thành một trong những ca sĩ pop nổi bật ở Châu Á. Các bài hát của cô thường mang giai điệu nhẹ nhàng và cảm xúc, và cô được yêu thích nhờ giọng hát ngọt ngào và khả năng diễn cảm. Dũng cảm là một trong những bài hát nổi tiếng nhất của Lương Tĩnh Như. Bài hát này được phát hành vào năm 2000 trong album cùng tên và đã giúp cô trở thành một ngôi sao lớn trong ngành công nghiệp âm nhạc Châu Á. Dũng cảm là một bài hát ballad với giai điệu nhẹ nhàng và lời ca sâu lắng, truyền tải thông điệp về sự can đảm và mạnh mẽ trong tình yêu và cuộc sống. Lời bài hát khuyến khích người nghe phải có dũng khí để đối mặt với khó khăn và thử thách, và không bỏ cuộc dù gặp phải những trở ngại.
“Câm miệng!” Tôn Diệu Nhân chưa từng bị sỉ nhục như vậy, lập tức bước lên đẩy Tiết Linh Tử.
Ai ngờ Tiết Linh Tử nhanh hơn, giữ chặt cổ tay cô ta, “Người nên câm miệng là cậu.”
Diễn biến vượt ngoài tầm kiểm soát của Tôn Diệu Nhân. Cô ta không đến để đánh nhau, chỉ đơn thuần muốn cảnh cáo Minh Yểu thôi, ai ngờ đứa con gái này lại mạnh mẽ như vậy?
Minh Yểu suýt chút nữa đã muốn vỗ tay khen ngợi sự nam tính của Tiết Linh Tử. Nhưng cô sợ bạn mình bị thiệt thòi, ánh mắt lướt qua ba người bạn của Tôn Diệu Nhân, địch không động ta không động.
“Các cậu còn không mau giúp một tay!” Tôn Diệu Nhân bị Tiết Linh Tử làm đau, tức giận quay đầu nhìn người phía sau.
Tay sai đắc lực có chút e dè, nghe được lời Tôn Diệu Nhân lập tức xông đến, “Chị Diệu của chúng tôi là người cậu có thể động vào sao? Thả cô ấy ra ngay!”
Minh Yểu thật sự chưa từng thấy cách vây đánh kiểu trẻ con như vậy.
Từng người một “thân thiết” giữ tay Tiết Linh Tử, chỉ thiếu mỗi bước không ôm nhau nữa thôi.
Được rồi.
Cô đã đánh giá cao Tôn Diệu Nhân rồi.
“Tránh ra.” Cuối cùng vẫn là Tiết Linh Tử buông tay Tôn Diệu Nhân trước.
Cô ấy vừa tức vừa buồn cười, “Cậu như thế này còn học đòi đánh nhau sao?”
“Ai muốn đánh nhau với cậu?” Tôn Diệu Nhân tức giận quay đầu, “Ba tôi biết chuyện này sẽ đánh chết tôi.”
Tiết Linh Tử lập tức ngẩn người, “Ba cậu là ai.”
“Thầy giám thị Tôn Minh Viễn.” Một tay sai đắc lực yên lặng bổ sung.
Minh Yểu, Tiết Linh Tử: Vậy mà cậu còn sống được đến hôm nay, thật không dễ dàng.
Tay sai đắc lực: Đừng hỏi, hỏi là bị ép phải ra vẻ.
“Cậu điên đủ chưa?” Trình Tỉ không biết từ khi nào đi đến, lúc này đang lạnh lùng nhìn Tôn Diệu Nhân làm càn.
Tôn Diệu Nhân xoa xoa cổ tay, không thể tin nhìn Trình Tỉ, “Cậu mắng tớ?”
“Là cậu sai.” Trình Tỉ thấy Minh Yểu bình an vô sự, sắc mặt mới dịu đi.
Cậu ta nhìn thẳng vào Tôn Diệu Nhân, đôi mắt nhỏ vốn luôn dịu dàng giờ đây tràn ngập bất mãn với cô ta.
Hai nhà họ Tôn, Trình là quan hệ nhiều đời, Trình Tỉ và Tôn Diệu Nhân cũng coi như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Tôn Diệu Nhân từ nhỏ đã thích bám lấy cậu ta, điều này hoàn toàn không thay đổi dù có lớn lên. Dù sao mối quan hệ của hai nhà đã định, Trình Tỉ ít nhiều cũng phải giúp trông nom Tôn Diệu Nhân, nhưng điều Tôn Diệu Nhân muốn không chỉ có vậy.
Bình thường bên cạnh Trình Tỉ không có cô gái nào thì không sao, sự xuất hiện của Minh Yểu khiến Tôn Diệu Nhân cảm thấy nguy cơ.
Trình Tỉ biết bản chất Tôn Diệu Nhân không xấu, nhưng nghe nói cô ta đến tìm Minh Yểu thì tức không chịu được.
“Cậu khốn nạn!” Tôn Diệu Nhân đỏ hoe mắt, tức giận quay đầu bỏ đi.
Những người tay sai đắc lực của cô ta không khỏi lúng túng nhìn nhau, nhanh chóng chuồn đi.
“Cậu không đuổi theo à?” Minh Yểu có cái nhìn mới về con hổ giấy như Tôn Diệu Nhân, “Cảm xúc của cậu ấy không ổn lắm đâu.”
Người này nhiều lắm chỉ có chút tâm cơ, không đến mức quá xấu. Dù không thích Tôn Diệu Nhân, nhưng Minh Yểu cũng không muốn thấy cô ta xảy ra chuyện.
“Xin lỗi.” Trình Tỉ không rời đi ngay.
Cậu ta đi đến trước Minh Yểu, đầy vẻ hối lỗi nhìn cô, “Cậu ấy được người nhà nuông chiều, ở trường cũng không kìm chế được tính tình, sau này tớ sẽ để ý cậu ấy hơn.”
“Tôi không sao.” Minh Yểu lắc đầu, không muốn dính vào rắc rối giữa họ.
Cuộc náo loạn kết thúc bằng việc Tôn Diệu Nhân phẫn nộ bỏ đi.
Tiết Linh Tử kể chuyện này như trò cười với Lục Tinh Nguyên, “Chị lại thấy bộ dạng bá đạo của hoa khôi có chút đáng yêu, chị có nên đi khám mắt không?”
“Hoa khôi không phải chị em sao?” Lục Tinh Nguyên chớp mắt.
“Em nói đúng.” Tiết Linh Tử gật đầu nghiêm túc, “Nhưng người ta danh chính ngôn thuận, chúng ta biết làm sao?”
Hai người này hầu như mỗi ngày đều chia sẻ cuộc sống của nhau, gặp nhau là nói chuyện, về nhà lại vẫn nói chuyện.
Minh Yểu rất rõ thông tin của mình bị lộ ra ngoài thế nào, nhưng cũng không có cách nào khác.
“Chị, chị không vui sao?” Lục Tinh Nguyên tiễn Tiết Linh Tử về rồi đứng cùng Minh Yểu chờ tàu điện ngầm.
Minh Yểu thấy kỳ lạ, quay sang nhìn Lục Tinh Nguyên, “Sao lại hỏi vậy?”
“Anh Trình thật ra cũng không tệ.” Lục Tinh Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ, “Anh ấy chơi bóng rất giỏi.”
Chơi bóng rất giỏi là cũng không tệ sao? Minh Yểu không thể hiểu nổi logic của Lục Tinh Nguyên, “Em thích cậu ấy?”
Lục Tinh Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, “Chị thích anh ấy thì em thích.”
“Chị và Trình Tỉ chỉ là bạn học.” Minh Yểu thở phào, không nhịn được đưa tay vò tóc Lục Tinh Nguyên.
Tóc của em trai giống như con người cậu ấy, vừa mảnh vừa mềm, cảm giác rất tốt, cô không nhịn được vò thêm vài cái.
“Ừm.” Lục Tinh Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Minh Yểu nghịch tóc mình.
Hai chị em lên tàu điện ngầm về Cộng Giang Viên. Lục Tinh Nguyên cũng không vội về nhà, theo Minh Yểu đến chỗ Nguyên Dã trước.
“Hay chút nữa chị về nhà ăn cơm với em nhé?” Lục Tinh Nguyên thay dép vào nhà.
Cậu ấy nghĩ cậu út chưa tan làm, về nhà nhất định phải đối mặt với bếp núc lạnh lẽo.
May thay sự thật hoàn toàn ngược lại.
“Ơ.” Mũi Lục Tinh Nguyên thính, mới ở phòng khách đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm, “Cô Tấm ở đâu ra vậy?”
Cậu ấy lần theo mùi thơm đi vào bếp, quên cả việc đặt cặp sách xuống. Minh Yểu cũng tò mò, nhưng cô vẫn đặt cặp sách xuống rồi mới đi theo.
Còn chưa tới gần, đã nghe thấy giọng nói vui mừng của Lục Tinh Nguyên, “Cậu út, sao cậu ở nhà?”
“Không muốn tôi ở nhà à?” Nguyên Dã không quay đầu.
Một tay anh cầm chảo, một tay cầm xẻng, điêu luyện đổ tôm vào đĩa.
“Sao có thể thế được.” Lục Tinh Nguyên cười tít mắt nhìn đĩa thức ăn trên bàn, “Tay nghề của cậu không kém gì dì Trần.”
Phải biết trước đây cả năm cậu ấy chỉ được ăn đồ Nguyên Dã nấu vài lần, dường như từ khi Minh Yểu xuất hiện cậu ấy rất có lộc ăn.
Xem ra chị gái quả nhiên là phúc tinh của mình
Cậu ấy nghĩ lung tung, bị Nguyên Dã gõ đầu mới hoàn hồn, “Đi rửa tay.”
“Ồ.” Lục Tinh Nguyên nhanh chóng đáp lời, chạy vào phòng vệ sinh.
Minh Yểu tiến thoái lưỡng nan, đành vào bếp rửa tay, “Cần giúp gì không?”
Cô chắc chắn Nguyên Dã nhìn thấy cô, nhưng anh dường như không muốn để ý đến mình.
Hình như cô không chọc giận anh mà?
Nguyên Dã mặc áo sơ mi trắng kết hợp với tạp dề đen hoàn mỹ. Ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật vẻ đẹp của anh.
Nguyên Dã nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói: “Em đi lấy cơm.”
“Được.” Minh Yểu thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Dã chuẩn bị bốn món một canh. Tôm kho, sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, đậu Hà Lan xào hạt điều và hoa bách hợp, canh đậu phụ cá chép.
Minh Yểu liếc qua, ngạc nhiên phát hiện đều là món cô thích.
Đây là lần thứ hai cô nếm thử tay nghề của Nguyên Dã, những món ăn đơn giản mà ngon miệng.
Chỉ cần anh muốn, có lẽ không có gì anh không làm được.
“Chị con bị tố cáo phải không? Cậu út đã xem bức ảnh đó chưa?” Lục Tinh Nguyên ăn cơm được nửa chừng, đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Chưa.” Đôi đũa của Nguyên Dã dừng lại, mặt không đỏ hơi thở không gấp trả lời.
Lục Tinh Nguyên nghe vậy thất vọng thở dài, “Con còn muốn xem bức ảnh nào có thể gán cho chị cái mác yêu sớm.”
“Biết ai tố cáo A Yểu không?” Nguyên Dã nhướn mày hỏi.
Từ khi Lục Tinh Nguyên nhắc đến bức ảnh thì Minh Yểu đã cảm thấy không thoải mái. Nghe thấy cách gọi thân thiết của Nguyên Dã, cô không khỏi nóng mặt.
“Nói ra có hơi máu chó.” Lục Tinh Nguyên không nhận ra sự khác thường, vừa bóc tôm vừa cảm thán, “Chỉ là một nữ phụ cầu mà không được tìm mọi cách hãm hại nữ chính.”
Trọng điểm của Nguyên Dã hoàn toàn bị lệch.
Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Nam chính là ai?”
“Nam chính là anh Trình.”
“Cậu út gặp anh ấy rồi chứ?”
“Cao cao đẹp trai, đội trưởng đội bóng rổ của chúng con.”
Lục Tinh Nguyên đâm ba nhát dao thấu tim cậu mình, nói xong mới chợt nhận ra giải thích, “À không đúng, nam chính của chị con vẫn chưa xuất hiện…”
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ 1:
Cậu chơi bóng rổ không giỏi sao?
Nguyên Dã tức giận trừng mắt nhìn Lục Tinh Nguyên: Tan học gặp nhau ở sân bóng rổ.
Lục Tinh Nguyên: Chạy trước đây chạy trước đây.
Vở kịch nhỏ 2:
Tác giả hỏi: Đến chương hai mươi chín rồi cậu vẫn chưa biết ai là nam chính à?
Lục Tinh Nguyên: Ừm? Chẳng lẽ là tôi? [vui mừng]
Nguyên Dã: Hừ.