Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 25




Hành lang của Lan Quán được xây dọc theo hồ, xuyên suốt toàn bộ khu vực của quán. Vì muốn Minh Yểu thưởng thức cảnh quan, Nguyên Dã không chọn đường gần nhất là đi qua hành lang, thay vào đó dẫn cô đi một vòng quanh rừng hoa anh đào.

May mắn là sự cố nhỏ vừa rồi không ảnh hưởng đến họ, Lục Tinh Nguyên vừa kéo Minh Yểu vừa nói chuyện phiếm, “Mai mà có đại tiểu thư Văn, tối nay không ai dám lại gần cậu út. Lần trước có người cố tình ngã vào người cậu, bị cậu né tránh làm trò cười…”

Câu chuyện này nghe như một thước phim quay chậm. Trong đầu Minh Yểu lập tức hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ ngã xuống đất với gương mặt tủi thân, không cần chỉnh sửa gì thêm cũng có thể đưa ngay vào truyện tranh của cô.

Thấy cô cười, Lục Tinh Nguyên không biết tại sao lại nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Dã.

Cậu ấy nhếch miệng, vẻ mặt đầy bối rối, “Chị nghĩ cậu út có phải đang bị Văn Chỉ Yên làm cho tâm trạng không tốt không? Sao cậu không muốn nói chuyện với em?”

Nguyên Dã nghĩ đúng là anh không muốn nói chuyện với Lục Tinh Nguyên thật, hơn nữa anh còn đang đứng ngay bên cạnh, nghĩ anh bị điếc sao?

Đã như vậy…

Nguyên Dã bật cười lắc đầu, cố tình bước chân dài hơn đi về phía trước Lục Tinh Nguyên.

“Cậu út…” Lục Tinh Nguyên mở miệng, nhưng lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cậu ấy nhướng mày, thông minh nói: “Cậu chủ, có phải chúng ta đang đi đến rừng hoa anh đào không?”

Nguyên Dã nhìn đầy ý vị Lục Tinh Nguyên rồi đi thẳng về phía trước.

“Sao em lại gọi anh ấy như vậy?” Minh Yểu bị hai chú cháu chọc cười không ngớt, lại không biết vấn đề nằm ở chính mình.

Lục Tinh Nguyên không hiểu, “chậc” một tiếng, “Vì em ngoan ngoãn?”

Đang là mùa hoa anh đào nở rộ, Lan Quán đặc biệt bố trí đèn LED với kiểu dáng tinh xảo trên cành cây và hai bên đường. Bóng đêm dần buông xuống, 500.000 chiếc đèn đồng thời được thắp sáng, tạo nên một thế giới màu hồng nhạt lãng mạn, rực rỡ.

Gió đêm thổi tới, mang theo hương thơm nhẹ nhàng ẩn hiện trong không khí, cùng với những cánh hoa rơi xuống.

Minh Yểu hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt cuốn hút, quên cả việc mình đang nghĩ đến chuyện về nhà sớm để làm bài tập.

Là một họa sĩ truyện tranh thiếu nữ, Minh Yểu đã từng mô tả cảnh đèn chiếu sáng.

Cô có cảm tình đặc biệt với các buổi chiếu sáng ở Nhật Bản, không ngờ đèn chiếu sáng của Lan Quán cũng không thua kém nước ngoài.

“Chỗ này đẹp quá.” Minh Yểu không tiếc lời khen ngợi.

Cô gái duyên dáng đứng dưới cây, nét mặt tươi tắn xinh đẹp của cô càng trở nên rực rỡ dưới ánh đèn. Cô nở nụ cười, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng, hội tụ thành cả một dải ngân hà.

Khiến trong tích tắc, Nguyên Dã sững sờ.

Anh muốn che mắt cô lại, nhưng chỉ có thể quay đầu đi.

“Em thích là được rồi.” Giọng khàn khàn của Nguyên Dã hòa vào gió.

Minh Yểu không nghe rõ, nhưng Lục Tinh Nguyên ở bên cạnh lại ngẩn ngơ. Cậu út của cậu luôn kỳ quặc tùy tiện như vậy, ngày thường tuy không đến mức quá lạnh lùng nhưng cái cảm giác xa cách luôn lẩn khuất.

Không biết có phải là ảo giác của cậu ấy hay không, cậu chàng lại thấy cậu út đối với chị Minh Yểu luôn ấm áp và dịu dàng, còn đối với cậu, chân mày luôn mang theo chút không kiên nhẫn.

Lục Tinh Nguyên nghĩ như vậy mà hoàn toàn không nhận ra mình nghịch ngợm đến mức nào.

Không có so sánh thì không có tổn thương.

Trước đây Lục Tinh Nguyên bị chê bai nhiều thành quen, chỉ nghĩ là cậu út và Minh Yểu không quen, khó tránh có chút gò bó. Nhưng suy nghĩ kỹ, từ bao giờ cậu út lại hòa nhã và thân thiện với người ngoài như vậy.

Dù có yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng hơi miễn cưỡng. Lục Tinh Nguyên tự nhận mình không có cái mặt mũi lớn đến như vậy, chẳng lẽ cậu út còn có ý đồ khác?

Ví dụ như muốn trả thù thay mẹ, trước tiên làm cho đối phương yêu mình rồi mới phũ phàng vứt bỏ… Những bộ phim truyền hình mà dì Trần xem không phải đều đi theo hướng đó sao?

Trong mười mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt Lục Tinh Nguyên thay đổi liên tục.

Không được. Cậu ấy không thể để cậu út lầm đường lạc lối làm tổn thương chị.

“Cậu út, chúng ta nên về rồi.” Lục Tinh Nguyên lo lắng kéo tay Nguyên Dã, “Con và chị vẫn chưa làm xong bài tập.”

Nguyên Dã nghe vậy lườm cậu ấy một cái đầy quái dị, “Cháu còn biết làm bài tập?”

Lục Tinh Nguyên thông minh, rất nhiều kiến thức chỉ cần nghe qua là hiểu, thành tích không tệ, chỉ là cậu ham chơi, không mấy quan tâm đến học hành, không nộp bài tập là chuyện thường.

“Con sắp thi vào cấp ba rồi, không cố gắng một chút sao được.” Lục Tinh Nguyên đỏ mặt, nói lớn để thêm tự tin, làm Nguyên Dã bực mình, “Được được được, vậy cháu cố gắng mà đạt thủ khoa kỳ thi cấp ba.”

Lục Tinh Nguyên:???

“Không phải chứ, cậu út nghĩ con giỏi như vậy sao?” Lục Tinh Nguyên bị sốc đến mức trong ngoài đều tê liệt.

Cậu ấy chưa bao giờ đứng nhất lớp, thủ khoa kỳ thi cấp ba gì đó là điều quá xa vời.

“Tiểu Nguyên giỏi thế?” Minh Yểu hiểu nhầm, quay đầu tò mò nhìn Lục Tinh Nguyên.

Cô mỉm cười, mắt cong cong càng thêm dịu dàng thân thiện, rực rỡ hơn cả đèn hoa.

“Cũng không phải…” Lục Tinh Nguyên bị nhìn đến mức ngượng ngùng.

Cậu ấy gãi đầu, khuôn mặt trắng trẻo hiếm khi bối rối, “Em chỉ ở mức trung bình khá thôi.”

Sợ bị Minh Yểu chê, Lục Tinh Nguyên không dám nói mình quá kém, biểu hiện này dễ khiến người khác hiểu lầm là khiêm tốn.

Nguyên Dã hiểu rõ cháu mình, cười đầy ẩn ý, “Tiểu Nguyên rất giỏi.”

“…” Giỏi cái đầu cậu.

Lục Tinh Nguyên bị nghẹn không nói nên lời, không dám tự mình hạ thấp, đành ngầm thừa nhận lời Nguyên Dã.

Nhưng cậu ấy thực sự bực mình. Cậu út quá xấu xa, đối tốt với chị chắc chắn không có ý tốt!

Nhận thức sâu sắc về điều này, Lục Tinh Nguyên âm thầm thề rằng—

Nhất định không để cậu út thực hiện kế hoạch.

Nhất định không để cậu út tiếp cận chị.



Họ không ở lại Lan Quán quá lâu, sau khi dạo một vòng thì về Cộng Giang Viên. Xe dừng lại ở tòa nhà C khu 6, Lục Tinh Nguyên định kéo Minh Yểu về nhà, nhưng lại tò mò về cách bố trí bên trong.

Thời gian đã không còn sớm. Từ tin nhắn của cô gái ốc(*) Mễ Lặc cho biết anh ta và nhóm thiết kế vừa mới rời đi không lâu.

(*) Từ gốc Cô gái ốc đồng, tương tự truyện nàng tiên ốc của Việt Nam ấy.

Nguyên Dã nhìn ngôi nhà mới mẻ trước mắt, khẽ nhíu mày.

Mễ Lặc có lẽ là nhà thiết kế anh hài lòng nhất, dù vậy cũng không thoát khỏi số phận bị phê bình. Nhưng hôm nay Mễ Lặc hành động nhanh chóng, Nguyên Dã quyết định không gọi điện chỉ trích anh ta nữa.

Lục Tinh Nguyên mang theo sự tò mò của mình đi vào trong. Cậu nhìn ngắm xung quanh đầy mới lạ, quên luôn nhiệm vụ của mình, chạy lên tầng hai, “Con đi xem phòng mình đây.”

Minh Yểu lại bình tĩnh hơn nhiều.Cô nhìn phong cách trang trí mềm mại ở tầng một, thực sự cảm thấy khá đẹp, thầm nghĩ có lẽ đáp ứng được yêu cầu của Nguyên Dã.

Kết quả vừa quay đầu, cô thấy Nguyên Dã đang cúi người điều chỉnh vị trí của ghế sofa.

Được rồi, gu thẩm mỹ của ông già này cô không theo kịp 

Ánh sáng khu vực sinh hoạt chung ở tầng một khá tốt, chủ yếu sử dụng tông màu Morandi(*), loại bỏ cảm giác rực rỡ, sự kết hợp màu sắc với độ bão hòa thấp làm cho không gian càng thêm thanh lịch và thoải mái.

(*) Bảng phối màu Morandi được đặt theo tên của người họa sĩ nổi tiếng Giorgio Morandi (Italy). Loại màu này không phải là màu, mà là một thuật ngữ đại diện cho một số màu rất tiên tiến, như một số màu hồng anh đào, xanh con công và vàng chanh. Hiệu ứng của việc kết hợp những tông màu trong thiết kế có thể làm cho ngôi nhà của bạn trở nên vô cùng đơn giản mà cũng không kém sự sang trọng.

Minh Yểu đi tới định giúp Nguyên Dã nhưng bị anh đẩy lên tầng ba, “Phòng của tôi và Lục Tinh Nguyên đều ở tầng hai.”

Ý là tầng ba là không gian riêng của cô.

Nhớ lại gần đây Nguyên Dã dường như luôn như vậy, lời nói và hành động đều hướng đến việc chăm sóc cô, dù lúc đầu anh không ưa cô nhưng vẫn đối xử tốt với cô. 

Minh Yểu bất ngờ nhận được sự ấm áp từ Nguyên Dã như một gia đình, không khỏi cảm động. Đột nhiên cô có chút ghen tỵ với Lục Tinh Nguyên vì có một cậu út như vậy.

“Hay là… tôi cũng gọi anh là cậu út như Tiểu Nguyên nhé?” Minh Yểu lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình.

Đáp lại cô là hai từ đơn giản: “Không được.”

Minh Yểu thực sự đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, nhưng khi nghe Nguyên Dã lạnh lùng từ chối, cô vẫn cảm thấy có chút thất vọng.

“Em không hỏi tại sao à?” Nguyên Dã bước lên bậc thang cuối cùng, quay đầu nhìn Minh Yểu.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ như vẽ, đôi mắt của anh rất đẹp, con ngươi đen gần góc mắt, hình dáng dài mảnh, mí mắt trên kéo dài đến thái dương.

Giống như được họa sĩ tinh tế vẽ ra, không tìm thấy chút khiếm khuyết.

Minh Yểu ngẩng đầu nhìn Nguyên Dã, sự kinh ngạc trong mắt lóe lên rồi biến mất.

Cô mím môi, hỏi theo đúng ý: “Tại sao?”

“…” Nguyên Dã bỗng có cảm giác như đấm vào bông.

Anh quay đầu lại, cuối cùng không nói gì, yên lặng dẫn cô lên tầng ba.

Tầng ba là sự kết hợp giữa màu xám cao cấp và màu hồng khói, theo phong cách sang trọng nhẹ nhàng của thiếu nữ. Vì sân thượng chiếm phần lớn diện tích, nhỏ hơn tầng hai đôi chút, nhưng diện tích một trăm mét vuông này vẫn lớn hơn nhà cũ của Minh Yểu.

Chẳng bao lâu sau, Lục Tinh Nguyên cũng chạy lên, “Chị, chúng ta về lấy thêm đồ mang sang đây nhé?”

Cậu ấy như quên nhiệm vụ của mình, quyết tâm muốn chuyển đến đây ở.

“Đồ của chị đã được dì Trần mang đến rồi.” Minh Yểu vừa đi tham quan phòng xong nói.

“Vậy chị nghỉ ngơi sớm nhé.” Lục Tinh Nguyên hơi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Nguyên Dã một cái rồi kéo anh xuống tầng, “Cậu út, cậu chưa xem tầng hai đâu nhỉ, để con dẫn cậu đi xem…”

Minh Yểu về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi ngồi vào bàn học.

Cặp sách của cô may mà vẫn còn nguyên vẹn, có nghĩa là bài kiểm tra bên trong cô vẫn phải hoàn thành. Điều duy nhất cô cảm thấy may mắn là có thói quen làm bài tập trước, đã hoàn thành phần lớn vào thứ Bảy trước khi tan học.

Dù vậy, lượng bài tập của trường Trung học số 3 vẫn khiến cô đau đầu.

Hôm qua Minh Yểu ở nhà họ Lục không ngủ ngon, hôm nay bận rộn cả ngày nên khá mệt. Khi Nguyên Dã gõ cửa bước vào, Minh Yểu đang ngồi gật gù mất kiểm soát.

“Nguyên Dã?” Cô cố gắng mở mắt nhìn ra cửa.

Minh Yểu lúc này dễ thương đến mức phạm quy.

Nguyên Dã đặt khay xuống một bên, đi tới xoa đầu cô, “Mệt thì ngủ đi.”

“Ừm…” Minh Yểu vô thức dụi vào tay anh.

Tay Nguyên Dã khựng lại, đến khi Minh Yểu đứng dậy thì anh mới hoàn hồn. Cô không coi mình là người ngoài, leo lên giường ngủ ngay, có lẽ vì quá mệt.

Nguyên Dã đắp chăn cho Minh Yểu, ngồi bên giường ngắm cô một lúc. Anh bị tiếng rung của điện thoại kéo lại thực tại, nhìn qua rồi bỏ vào túi.

Bài kiểm tra toán trên bàn đã làm được một nửa.

Nguyên Dã bỗng nhiên ngồi xuống, bắt chước chữ ghi chép của cô để làm xong bài tập. Ánh sáng đồng đều của đèn bảo vệ mắt chiếu lên bàn, làm dịu những đường nét thanh tú của anh một cách khó tin.

[Lộ Túy: Văn Thần Dục đã đưa Văn Chỉ Yên về rồi [che mặt]]

[Lộ Túy: Anh đưa cô gái nhỏ về nhà rồi à?]

[Cố Mân Hựu: Cậu thấy tôi ở đây không.gif]

[Cố Mân Hựu: Sắp mười hai giờ rồi mà mày còn chưa về?]

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dã: Bận làm bài tập cho vợ, đừng làm phiền 

Lục Tinh Nguyên: Tránh xa chị tôi ra!!!