Trung tâm mua sắm nội thất lớn nhất ở Hải Thành nằm trên đường Trường Minh. Khu này rất gần với quảng trường Tinh Hòa của nhà họ Nguyên, Nguyên Dã định sau khi dạo quanh sẽ đưa mọi người đến đó ăn trưa.
Lượng khách cuối tuần đông hơn bình thường một chút. Rõ ràng đây là lần đầu tiên Lục Tinh Nguyên đến đây, cậu nói líu lo về việc trang trí phòng của mình, còn không ngừng lấy điện thoại ra tham khảo.
“Chị, em trang trí thế này có được không?” Lục Tinh Nguyên hỏi Minh Yểu
Cậu chìa ra cho cô xem một bức ảnh phòng ngủ theo phong cách hiện đại. Giường gỗ tự nhiên treo từ trần, cầu thang kim loại vẽ màu và bức tranh hình cây, sàn và tường pha trộn giữa màu trắng và xám.
“Cũng đẹp đấy.” Minh Yểu nhìn thoáng qua rồi gật đầu đồng ý.
Lục Tinh Nguyên vui vẻ hẳn lên, cố gắng nhận được lời khen của Nguyên Dã: “Em đã bảo là mắt thẩm mỹ của em không tồi mà, cậu út thấy sao?”
Nguyên Dã không trả lời Lục Tinh Nguyên.
Anh chậm rãi đi bên cạnh Minh Yểu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dẫn cô vào cửa hàng. Nhưng anh chỉ dừng lại trong hai giây rồi buông tay, nên Minh Yểu cũng không nghĩ nhiều.
Cô đã từng đến đây hai lần với Minh Nguyệt rồi, bây giờ người đi cùng đã thay đổi thành Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên, tạo ra sự khác biệt lớn.
Đầu tiên là mức độ kinh tế chênh lệch. Nguyên Dã không bao giờ nhìn giá, quẹt thẻ không chớp mắt.
Thứ hai là thẩm mỹ của anh rất tinh tế, có cảm giác tổng thể và khá cầu toàn…Tất nhiên soi mói cũng nhiều không kém, Lục Tinh Nguyên đã lén nói với Minh Yểu như vậy.
Nguyên Dã giao không gian ba tầng cho Minh Yểu.
Ngoại trừ phòng riêng của từng người, Nguyên Dã không can dự vào, còn lại phong cách khu vực chung anh đều thảo luận với Minh Yểu, mặc dù phần lớn là theo ý anh.
Nhưng tiếng nói của Minh Yểu vẫn lớn hơn nhiều so với Lục Tinh Nguyên.
“Cậu út, chúng ta lắp xích đu trong phòng khách được không?!”
“Không được.”
“Chọn bộ sofa da màu cam này cho phòng khách tầng hai được không?”
“Không.”
“Thế làm cầu thang bằng kim loại thì sao? Rất ngầu!”
“Không ngầu gì cả.”
Ba câu trả lời đập tan hy vọng.
Dù Lục Tinh Nguyên kiên cường đến đâu, cũng không tránh khỏi hơi nản lòng.
Nhưng nói đúng ra thì cậu ấy cũng đã mua không ít đồ rồi, có những món đồ trang trí không mua được, cậu ấy bảo Nguyên Dã tìm người đặt làm.
Minh Yểu không quá quan tâm.
Thực tế sự hào hứng của cô đều do Lục Tinh Nguyên khơi gợi, vì Nguyên Dã đã nói có thể đổi nhà ở Công Giang Viên cho cô.
Nhưng Minh Yểu làm sao có thể chiếm lợi thế này, đồng ý ở một thời gian thì cô đã rất dũng cảm rồi.
“Em cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu út lại làm cho mấy ông kiến trúc sư giận quá chạy mất dạng rồi.” Lục Tinh Nguyên nản lòng sau hai giờ dạo quanh.
Nguyên Dã ra tay hào phóng, mời những người kiến trúc sư nổi tiếng để decor cho nhà, còn nghe nói có một người còn là bạn thân của anh. Hai người có mối quan hệ rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bỏ dở công việc mà chạy.
“Đồ dùng nhà bếp em tự chọn đi.” Minh Yểu đang định tám chuyện với Lục Tinh Nguyên thì bị Nguyên Dã nhẹ nhàng gõ trán.
Anh bảo cô chọn đồ dùng nhà bếp?
Cô chớp mắt, không hiểu ý lắm.
“Hôm nay cậu út định nấu ăn à?” Lục Tinh Nguyên nhớ lại tài nấu nướng của Nguyên Dã, ngay lập tức trở nên vui vẻ, mỉm cười nói: “Vậy lát nữa chúng ta ghé qua siêu thị nhé?”
“Hôm nay không được.” Nguyên Dã dễ dàng gạt tay Lục Tinh Nguyên ra.
“Bình thường cậu thích sưu tầm đồ dùng nhà bếp lắm cơ mà? Sao lại bảo chị chọn?” Lục Tinh Nguyên cuối cùng cũng nhận ra.
Nguyên Dã đứng tựa vào tủ, nhìn thoáng qua Minh Yểu. Một lát sau, anh nhướng mày, nói nhẹ nhàng: “Là nhà của cô ấy.”
Câu nói này nghe thật tự nhiên.
Lúc đó Lục Tinh Nguyên cũng không để ý, chỉ nghĩ rằng Nguyên Dã đối tốt với Minh Yểu vì cậu.
“Chị, em đi chọn cùng chị.” Lục Tinh Nguyên ngây thơ, cùng chị gái thần tiên của mình lang thang trong khu vực đồ dùng nhà bếp.
Phải nói ý tưởng của cậu út cũng không tồi.
Sau lần này, tâm trạng của Minh Yểu thực sự tốt hơn rất nhiều.
Nguyên Dã không tham gia. Anh ngồi trên ghế sofa ở khu vực tiếp khách nhận điện thoại, thỉnh thoảng nhìn về phía cặp chị em.
“Dạo này không ở vịnh Tinh Hòa à? Vừa tìm cậu mà không thấy.” Cố Mân Hựu vừa từ thang máy riêng của nhà Nguyên Dã đi ra, không thấy người nên băn khoăn hỏi.
Vịnh Tinh Hòa và Quảng Trường Tinh Hòa đều thuộc tập đoàn Nguyên Tự, gtrụ sở chính của họ, Nguyên Dã đã ở vịnh Tinh Hòa hai tháng.
Sinh hoạt của anh quy củ hơn Cố Mân Hựu nhiều, nếu sáng cuối tuần không có việc gì thì thường ở nhà.
Hôm nay Cố Mân Hựu đến sớm, nhưng vẫn không gặp được ai.
“Cậu ở vịnh Tinh Hòa?” Nguyên Dã không trả lời mà hỏi lại.
“Đúng vậy.” Cố Mân Hựu ngồi vào ghế lái, nhìn vào gương chỉnh tóc, “Mai là sinh nhật Cẩu Túy mà. Đã từ chối nhiều hẹn rồi, tối nay sẽ bao trọn Lan Quán để đợi đến nửa đêm.”
Nhà họ Lộ là gia đình khai thác mỏ, nếu truy cứu kỹ thì Lộ Túy và Nguyên Dã còn là họ hàng xa, chỉ có điều họ cùng tuổi, với cả do bị Nguyên Dã áp đảo nên không quá để ý đến vai vế.
Lộ Túy là người rất chuộng nghi thức. Anh ta nhạy cảm với con số, đam mê tổ chức các ngày lễ, kỷ niệm. Ngay cả Cố Mân Hựu, một công tử con nhà giàu phong lưu, cũng không nghiêm túc bằng Lộ Túy.
Lần sinh nhật này cũng không ngoại lệ.
Lộ Túy đã sớm phát thiệp mời, thông báo cho tất cả những người anh ta có thể gọi tên. Theo lời của Cố Mân Hựu, đó chỉ là một thói quen thôi.
“Cậu ở đâu?” Cố Mân Hựu thấy Nguyên Dã mãi không trả lời, lại hỏi.
“Cậu đến Tĩnh Hồ đặt một phòng riêng giúp tôi, lát nữa tôi sẽ dẫn người đến.” Nguyên Dã nhìn về phía Minh Yểu, nói xong thì lập tức cúp máy.
Cố Mân Hựu không kịp hỏi tại sao, bên kia điện thoại chỉ còn lại âm thanh “tút tút” lạnh lùng.
Lúc đó anh ta mới nhận ra mình lại trở thành người trả tiền cho bữa ăn của Nguyên Dã.
Lần này lỗ rồi.
–
Tĩnh Hồ là nhà hàng Quảng Đông có phong cách khá cao cấp, bao gồm hàng chục phòng riêng, mỗi phòng đều có một tấm kính lớn. Vì nằm ở vị trí cao, đủ để ngắm nhìn toàn cảnh phồn hoa của Hải Thành, đặc biệt là ngắm cảnh đêm rất đẹp.
Bếp trưởng của Tĩnh Hồ là đầu bếp Quảng Đông hàng đầu được mời từ nơi khác đến, cho nên không quá lời khi nói mỗi món ăn đều là món đặc trưng của nhà hàng, mức chi tiêu trung bình gần một ngàn tệ.
Anh Dã xem anh ta như kẻ coi tiền như rác sao?
Lần trước còn hỏi anh ta về cô bạn gái nhỏ chưa đủ tuổi, chẳng lẽ không định làm người nữa, muốn cùng anh ta trở thành cầm thú?
Anh ta phải xem rốt cuộc Nguyên Dã dẫn ai đến ăn chực mới được.
Cố Mân Hựu uống trà mới pha, thầm mắng Nguyên Dã một hồi.
“Chú Cố.” Lục Tinh Nguyên là người đầu tiên mở cửa bước vào.
Cậu ấy nhỏ tuổi, lễ phép chào Cố Mân Hựu.
“Tiểu Nguyên?” Cố Mân Hựu quay đầu thấy Lục Tinh Nguyên, ánh mắt thất vọng lóe lên, “Cậu út dẫn cháu đến à.”
Lục Tinh Nguyên đảo mắt, “Cũng không hẳn.”
Cậu ấy mỉm cười, hơi nghiêng người tạo không gian cho Minh Yểu phía sau.
Minh Yểu vừa nghe họ giải thích xong, mới nhận ra người đàn ông trẻ trước mắt chính là công tử giàu có thường xuyên xuất hiện trên hot search. Dù đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy người thật cô vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Cố Mân Hựu mặc áo lụa màu xanh đậm, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh nhô lên. Vừa nhìn thấy Minh Yểu, thói lăng nhăng của anh ta đã không thể kiềm chế được.
“Em gái trông quen quá.” Cố Mân Hựu đứng dậy, cười cợt nhả.
Cách tán tỉnh cũ rích này làm sao anh ta có thể tán đổ được gái thế?
“Chú Cố.” Lục Tinh Nguyên nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi vấn, bất đắc dĩ nói: “Đây là chị cháu, Minh Yểu.”
“Cháu lấy đâu ra chị gái…” Cố Mân Hựu chưa nói hết câu thì bị Nguyên Dã vỗ nhẹ vào sau đầu.
Thế là anh ta “ồ” lên một tiếng, đổi giọng: “Gen của Lục Diễn Chi tốt đấy.”
Minh Yểu cũng không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại còn muốn bật cười. Không ngờ Cố Mân Hựu ngoài đời lại hài hước hơn trên mạng thế này.
Nguyên Dã lạnh lùng liếc Cố Mân Hựu một cái, ý cảnh cáo rất rõ ràng, sau đó anh thu hồi ánh mắt, khi đối diện với Minh Yểu thì nét mặt dịu lại, “Em đừng để ý thằng này, nó là người như vậy đấy.”
Cố Mân Hựu bị tốc độ thay đổi sắc mặt của Nguyên Dã làm cho kinh ngạc. Chưa kể anh còn nhẹ nhàng đỡ Minh Yểu ngồi xuống, quan tâm đến cảm xúc của cô.
Hiếm thấy à nha.
Một cô gái được Nguyên Dã quan tâm như vậy thật là mới thấy lần đầu. Cố Mân Hựu còn nghĩ móa nó tôi còn muốn quay video và đăng lên vòng bạn bè để thông báo cho mọi người nữa kìa.
“Chú Cố.” Lục Tinh Nguyên ngồi bên cạnh Minh Yểu, “Chú lại đổi bạn gái nữa à?”
Cố Mân Hựu tỉnh táo lại, ngồi thẳng trên ghế.
“Cháu nói người nào? Chắc là đổi rồi, giờ chú đang độc thân.” Anh ta chủ động rót trà cho Minh Yểu, cung kính đưa qua, “Minh Yểu, em uống chút trà nhé.”
“Cảm ơn.” Minh Yểu nhận ly trà, lễ phép cảm ơn anh ta.
Cố Mân Hựu nhìn sắc mặt của Nguyên Dã, cẩn thận hỏi: “Minh Yểu, em chưa đủ tuổi phải không?”
“Năm sau em sẽ tròn 18 tuổi.”
“Vậy năm nay em học lớp 11 hay 12?”
Cố Mân Hựu còn muốn nói có thể Minh Yểu chỉ trông trẻ hơn, ai ngờ cô thật sự chưa đủ tuổi.
“Lớp 12.”
Minh Yểu không hiểu ý anh ta, thật thà trả lời.
Cố Mân Hựu định hỏi tiếp thì bị Nguyên Dã cắt ngang, “Cậu gọi món chưa?”
“Không phải cậu đã nói rồi sao? Mỗi món một đĩa mà.”
“Ừ.” Nguyên Dã gật đầu, buồn bực ngán ngẩm xoay ly trà trong tay.
Lục Tinh Nguyên nghe nãy giờ, không nhịn được chọc chọc vào cánh tay Cố Mân Hựu, “Chị ấy là chị cháu, chú không thể gọi là em gái.”
“…” Cái vai vế này loạn thật.
Cố Mân Hựu vốn nghĩ Nguyên Dã không ngăn cản, nhưng giờ lại thấy lý do Nguyên Dã không ngăn cản có vẻ rất sâu xa?
Anh ta gõ ngón tay lên bàn, tò mò hỏi: “Thế chị cháu gọi cậu út là gì?”
“Chắc cũng gọi là cậu út?” Lục Tinh Nguyên chưa từng nghĩ về vấn đề này, đâm ra khó xử.
“Không được.” Nguyên Dã nhấp một ngụm trà nóng, lạnh lùng nói. Giọng anh lạnh lẽo, bầu không khí trong phòng cũng đông cứng lại.
Minh Yểu không cảm thấy ngại, chỉ thấy gọi như vậy càng kỳ lạ.
“Tôi thường… gọi tên trực tiếp.” Minh Yểu do dự nói.
Cố Mân Hựu theo bản năng nhìn về phía Nguyên Dã. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không ý kiến gì.
Là bạn thân nhiều năm, Cố Mân Hựu biết đây là Nguyên Dã thầm đồng ý. Anh ta nhếch môi, tiếp tục hỏi: “Vậy em có biết các cô gái theo đuổi Nguyên Dã thường gọi anh ấy thế nào không?”
“Không biết.” Minh Yểu lắc đầu nghiêm túc.
“Rất đơn giản.” Cố Mân Hựu gãi mũi, “Thêm từ anh trước tên là được.”
“Anh Nguyên Dã?” Minh Yểu bắt chước.
Giọng ngọt ngào mềm mại của cô gái như rót mật vào tai. Nguyên Dã cúi mắt, tay phải che miệng, tránh ánh mắt cô.
Lúc này Cố Mân Hựu đã chắc chắn được chín phần.
Nếu Nguyên Dã không có ý với cô gái nhỏ này, anh ta sẽ chặt đầu mình cho chó nhai.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Mân Hựu: Báo cảnh sát! Ở đây có người không làm người!
Nguyên Dã: Báo cảnh sát bắt cậu à?
Lộ Túy: Sao vẫn chưa đến lượt tôi xuất hiện? [cắn khăn tay]