Trước cửa hàng trà sữa vào ngày nghỉ có rất nhiều bạn trẻ xếp hàng. Bên cạnh con đường, những bông hoa anh đào Pháp được gió xuân yêu chiều, thỉnh thoảng vài cánh hoa rơi mang xuống theo hương thơm ngọt ngào.
“Trà sữa xoài Yakult và trà sữa vui vẻ của số 32 đã xong, mang về hay uống tại chỗ ạ?” Cô nhân viên trà sữa đeo bao tay, mỉm cười nói với khách hàng.
Nguyên Dã đứng trong hàng.
Anh có bờ vai rộng, eo thon, thân hình như người mẫu nổi bật hẳn lên so với những người khác.
“Cậu út.” Lục Tinh Nguyên bên cạnh khẽ kéo áo của Nguyên Dã, “Hay cậu sang kia ngồi với chị con đi? Con sợ chị ấy bị trầm cảm mất.”
Diêu Hạo Lạc đã bị cậu ấy đuổi đi từ sớm. Họ vừa mới đi qua ngõ Lộc Vĩ, Minh Yểu vẫn chưa thể thoát khỏi bóng tối của vụ cháy.
Những ngôi nhà sau thảm họa vẫn còn mùi khói khó chịu, mọi thứ đầy vết tích thảm khốc. Thiệt hại nặng nề hơn họ tưởng.
Nhà Minh Yểu không có nhiều đồ nội thất lớn, nhưng cô lại đầu tư nhiều vào các món trang trí. Sau vụ cháy, chỉ còn lại những mảnh vụn, tường đen sì chẳng nhận ra hình dạng ban đầu.
Họ mới đi qua một lần mà đã cảm thấy tiếc nuối, huống chi là Minh Yểu.
“Để cô ấy yên tĩnh một mình đi.” Giọng Nguyên Dã trầm trầm, nói xong liền vô thức quay đầu nhìn lại.
Minh Yểu ngồi trên ghế dài phía sau, vẻ mặt uể oải. Ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá rơi trên khuôn mặt trắng ngần gần như trong suốt của cô.
Cô mặc một chiếc váy đen cổ điển, đôi mắt tinh tế, hình ảnh tĩnh lặng như một bức tranh đẹp dưới ngòi bút của một nghệ sĩ.
Người qua đường luôn phải quay lại nhìn cô một lần nữa, ánh mắt không che giấu sự ngạc nhiên.
Nhưng cô đang cau đôi mày đẹp, luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Trước năm nay, Minh Yểu chưa từng nghĩ số phận của mình lại nhiều trắc trở như vậy.
Từ “ba” quá xa lạ với Minh Yểu. Dù đã biết về sự tồn tại của Lục Diễn Chi từ năm năm trước, cô cũng không có chút ý muốn gần gũi với ông ấy.
Cô lớn lên mà không có ba, cũng không sợ bị chế giễu. Vì đối với cô, có tình yêu của Minh Nguyệt là đủ. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho cô, luôn chăm sóc cô rất tốt suốt những năm qua.
Tuy nhiên, hai tháng trước, Minh Nguyệt qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Và hai tháng sau, ngôi nhà mà cô và Minh Nguyệt tự tay trang trí cũng không còn nữa.
Minh Yểu cúi đầu, vô thức xoắn xoắn ngón tay.
Nguyên Dã nói đúng.
Ngọn lửa đã thiêu rụi ngôi nhà của Minh Yểu và Minh Nguyệt, nhưng không thể thiêu đốt những kỷ niệm đẹp giữa họ.
Điều đáng tiếc duy nhất là những bức tranh của cô.
Minh Yểu và Lục Diễn Chi rất khó hòa hợp để ở chung. Nếu không phải vì Lục Tinh Nguyên, tối qua cô cũng không chịu nhượng bộ, nhưng dù sao đi nữa, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể để mình gục ngã…
“Chào em, anh là quản lý của công ty giải trí Tinh Đằng.” Giọng nam lạ lẫm cắt ngang suy nghĩ của Minh Yểu, anh ta cố gắng bắt chuyện, “Em có ngoại hình rất tốt, có hứng thú gia nhập công ty bọn anh không?”
Minh Yểu ngước lên nhìn.
Trước mặt cô là một thanh niên khoảng hai, ba mươi tuổi. Anh ta mặc áo sơ mi hoa và quần dài màu kaki, mắt một mí, dáng người hơi mập.
“Công ty bọn anh là công ty tử tế, không lừa em đâu.” Thấy Minh Yểu không lên tiếng, người mặc áo sơ mi hoa vội vàng lấy danh thiếp ra đưa cho cô.
Minh Yểu còn chưa kịp phản ứng, phản ứng chậm nửa nhịp. “Cô ấy không có hứng thú.”
Nguyên Dã nhanh chóng cầm lấy danh thiếp từ tay người mặc áo sơ mi hoa.
Anh liếc mắt một cái, cặp lông mày nhíu lại cộng với đôi môi mím chặt đã thể hiện sự không kiên nhẫn của anh.
Công ty giải trí Tinh Đằng? Cái công ty bé như lỗ mũi không có tiếng tăm gì trong giới, điểm duy nhất đáng nhớ có lẽ là từng đào tạo ngôi sao nhí Tống Tư Giới.
Mặc dù thích ký hợp đồng với người mới, nhưng cơ bản không thể làm họ nổi tiếng.
“Nếu cô ấy không có hứng thú thì anh có hứng thú không?” Người mặc áo sơ mi hoa lại sáng mắt lên khi nhìn thấy Nguyên Dã.
Cặp đôi này có vẻ ngoài và khí chất thật xuất chúng, trong làng giải trí khó mà tìm được ai như vậy. Anh ta phấn khích đến mức không để ý đến thái độ không thân thiện của Nguyên Dã.
Nguyên Dã kẹp danh thiếp bằng ngón tay rõ ràng, sau hai giây, anh buông tay, kéo Minh Yểu đi.
“Này, hai người thật sự không muốn suy nghĩ thêm sao? Ký hợp đồng xong tôi đảm bảo hai người sẽ nổi tiếng!”
Người mặc áo sơ mi hoa nhanh tay đón lấy danh thiếp, nhưng không cam lòng từ bỏ, anh ta đuổi theo vài bước nữa.
Tiếc là không ai để ý đến anh ta.
Trước đó Minh Yểu không nghe rõ người mặc áo sơ mi hoa nói gì, bây giờ mới hiểu rõ.
Hóa ra là muốn mời cô vào làng giải trí…
Lần đầu tiên cô gặp người săn tìm tài năng như trong truyền thuyết, còn chưa kịp mở miệng đã bị Nguyên Dã kéo ngồi vào bàn trống trong cửa hàng trà sữa.
Hôm nay Nguyên Dã mặc áo sọc đen trắng, kết hợp với áo sơ mi công sở thêu hoa tay ngắn. Tóc mái trước trán rủ xuống tự nhiên, đôi mắt nhìn cô như đại dương sâu thẳm, ẩn hiện sóng ngầm.
“Thế mà anh ta lại không biết anh.” Minh Yểu bỗng nhiên cảm thán một câu.
“Nhạc rock đâu phải nhạc phổ biến.” Nguyên Dã dường như bị câu nói của cô lấy lòng, khóe môi anh cong lên.
Minh Yểu liếc nhìn, giọng cô nhỏ hơn, “Nhưng anh còn lên hot search nhờ gương mặt đẹp không góc chết này mà…”
“Em biết nhiều thật đấy.” Nguyên Dã bất ngờ ghé sát mặt Minh Yểu.
Mùi hương sạch sẽ, thanh khiết từ người anh lan tỏa, giọng anh kéo dài, nhẹ nhàng và lười biếng.
“Tôi toàn nghe Linh Tử nói thôi.” Minh Yểu lẩm bẩm.
Khoảng cách của Nguyên Dã hơi gần quá. Từ góc độ của cô có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh, khuôn mặt phóng đại đầy sức hấp dẫn.
Minh Yểu không dám nhìn kỹ, chỉ có thể cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
Ban nhạc Pinto của Nguyên Dã từng nổi tiếng trong giới rock. Thêm vào gương mặt đẹp, anh không tránh khỏi việc thu hút nhiều fan ngoại hình.
Như Tiết Linh Tử, cô ấy say mê vì gương mặt, bàn tay và giọng nói của anh, sẵn sàng vì anh mà phát cuồng.
Minh Yểu chưa gặp Nguyên Dã mà đã nghe nhiều về những câu chuyện huy hoàng của anh rồi, bây giờ có cơ hội tiếp xúc, mỗi ngày Tiết Linh Tử đều phải nhắc lại về thần tượng của mình.
Minh Yểu nghe nhiều, không khỏi tự liên tưởng những lời khen ngợi đó với anh. Vì vẻ đẹp của Nguyên Thần mà đề nghị xin được công nhận là di sản thế giới.
Vẻ đẹp thần thánh này thực sự tồn tại sao?
Vì anh mà say đắm, vì anh mà điên cuồng, vì anh mà đâm đầu vào tường.
“Một lát nữa tôi sẽ đưa em đến một nơi.” Nguyên Dã nhìn gương mặt trắng trẻo của cô như nhuốm màu hoa anh đào mùa xuân, anh đưa tay vuốt tóc cô.
Minh Yểu ngẩn người, thấy Nguyên Dã ngả người ra sau mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi đâu?” Câu hỏi này không phải của Minh Yểu, mà là của Lục Tinh Nguyên vừa ngồi xuống với hai cốc trà sữa.
“Em gọi cho chị trà sữa trân châu đường đen này.” Cậu ấy cắm sẵn ống hút, đưa đến trước mặt Minh Yểu, “Còn nóng đấy.”
“Hôm nay cháu không bận à?” Nguyên Dã khẽ gõ ngón tay trên bàn.
Lục Tinh Nguyên hút trà sữa, không nhận ra ánh mắt sắc như dao của Nguyên Dã.
“Con sẵn sàng phục vụ cho chị tiên nữ cả ngày.” Cậu ấy nhướng mày nói.
“Được thôi.” Nguyên Dã thu tay lại, đôi mắt hẹp dài tự nhiên nhếch lên, bổ sung thêm: “Đi một chuyến đến cửa hàng đồ nội thất.”
Minh Yểu theo phản xạ nhìn Nguyên Dã.
Cô chưa kịp nuốt miếng trân châu đen và khoai môn, đôi má phồng lên trông như chú chuột hamster đáng yêu.
“Không ai tranh với em đâu.” Nguyên Dã không nhịn được véo má cô.
Gương mặt trắng trẻo, chưa trang điểm của cô đã đủ trắng đẹp, lại còn mịn màng như ngọc. Anh có chút lưu luyến, nhưng sợ làm cô hoảng sợ, chỉ chạm nhẹ rồi rút tay lại.
Minh Yểu ngơ ngác.
Cô chậm rãi nhai nhai, cũng không quên lén nhìn Nguyên Dã, vừa hay anh cũng nhìn lại, ánh mắt họ chạm nhau không lệch một li.
Minh Yểu thấy rõ sự cợt nhả trên mặt anh, vội quay đầu đi.
“Cậu cuối cùng cũng muốn sửa soạn lại căn nhà của mình hả?” Lục Tinh Nguyên cười tít mắt, “Phòng của con thì cậu không cần lo, lát nữa con sẽ tự chọn.”
“Tôi có nói sẽ để phòng cho cháu à?” Nguyên Dã khẽ nhướng mày, vẻ mặt lười biếng.
Lục Tinh Nguyên cắn ống hút, gật đầu chắc nịch, “Cậu bảo cả đời này không định kết hôn mà? Vậy tài sản của cậu chắc chắn sẽ là của con rồi.”
Nguyên Dã:???
“Biết xấu hổ đi.” Anh liếc nhìn Minh Yểu, gõ nhẹ lên đầu Lục Tinh Nguyên.
Hóa ra anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn? Minh Yểu nghĩ Nguyên Dã ngầm thừa nhận điều này.
Cô hơi hé môi, không thể tin nổi hỏi: “Vậy bạn gái của anh không bận tâm sao?”
Nguyên Dã ngạc nhiên nhíu mày.
Anh còn chưa kịp giải thích, Lục Tinh Nguyên đã vội đáp: “Cậu ấy làm gì có bạn gái, cậu cứ như vậy thì độc thân suốt đời mới đúng.”
“Im đi.” Nguyên Dã giơ tay đập nhẹ lên đầu Lục Tinh Nguyên.
Lục Tinh Nguyên ngoan ngoãn che miệng, ôm cốc trà sữa lui ra.
“Nhưng lần trước không phải anh đã nói là…” Minh Yểu vẫn còn băn khoăn về vấn đề này.
Cô nhớ lần trước hỏi Nguyên Dã có phải đang yêu không, anh không phủ nhận. Với sức hấp dẫn cá nhân của anh, nếu đã quyết tâm theo đuổi ai thì khó mà bị từ chối.
“Tôi nói cái gì?” Nguyên Dã tựa lưng vào ghế của Minh Yểu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Hử?”
Anh không tiến lại gần hơn, nhưng giọng nói kéo dài lại mang theo sự mờ ám.
“Vậy anh… không có người mình thích sao?” Minh Yểu nghĩ mình hỏi sai trọng điểm, đổi câu hỏi khác.
Nguyên Dã không trả lời mà chỉ cười cười.
Nếu có ai hỏi anh câu này vào vài ngày trước, anh chắc chắn sẽ trả lời là không.
Nhưng bây giờ, anh đã mất đi sự tự tin để trả lời dứt khoát.
“Cậu út.” Lục Tinh Nguyên vừa hút ống hút vừa quan sát Nguyên Dã, “Người cậu thích có phải là Hứa Thư Thuần không?”
Cậu đã lục tìm trong các mối quan hệ của Nguyên Dã, cuối cùng dừng lại ở Hứa Thư Thuần.
Cô tiểu thư thứ hai của tập đoàn Ngôn Ngọ, ca sĩ chính của ban nhạc Cat. Gia đình giàu có, người đẹp, cá tính mạnh mẽ, quan hệ với Nguyên Dã rất tốt, còn có tin đồn Nguyên Dã đã viết bài hát cho cô ấy, quan hệ khá thân mật.
Nhưng theo điều tra của Lục Tinh Nguyên, đó là tác phẩm Nguyên Dã không hài lòng muốn vứt đi, bị Hứa Thư Thuần xin xỏ, sau đó chỉnh sửa và phát hành. Dù vậy, Hứa Thư Thuần vẫn là một trong số ít người có thể liên quan đến Nguyên Dã trong những tin đồn loạn xạ của anh.
Tuần sau là tiệc sinh nhật của Hứa Thư Thuần.
Lục Tinh Nguyên chỉ gặp cô ấy hai lần, mà cũng nhận được thiệp mời, không khó để nhận ra ý tứ của cô ấy.
“Chú Cố nói đó là buổi tiệc xem mắt trá hình. Lần trước cậu nói cậu sẽ đi… cậu ghét dự mấy bữa tiệc kiểu đấy như vậy, chẳng lẽ thật sự thích cô ấy à?” Lục Tinh Nguyên phân tích từng chữ.
Minh Yểu cảm thấy họ khá xứng đôi.
Nguyên Dã mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn Minh Yểu, “Tôi không quen thân cô ấy.”
Ban đầu anh nghĩ cô bé cũng có thiện cảm với mình, nhưng giờ lại thấy vẻ mặt “chúc mừng đôi bạn trẻ” của cô là sao?
Lục Tinh Nguyên trừng mắt nhìn anh, trên mặt rõ ràng đang thể hiện “Con tin cậu mới là lạ.”
“Tôi nói sẽ đi khi nào?” Nguyên Dã bất lực nhìn Lục Tinh Nguyên.
“Lần trước con hỏi cậu, cậu còn nói ‘Đi chứ, không đi không phải người Trung Quốc’ mà.”
Nguyên Dã, Minh Yểu: “…”