Chồng Yêu - Thân Ái Đích Lão Công

Chương 14: Từ tiền tiến tới tình yêu




Trước đây có một đoạn quảng cáo rầm rộ trên TV nội dung đại khái nam chính tung người nhảy vào bể bơi lấp lánh ánh trăng, giúp nữ chính vớt ánh trăng làm lễ vật tình yêu, khi nam chính trồi lên khỏi mặt hồ, ánh trăng trên tay chính là một chiếc nhẫn kim cương “tình yêu vĩnh hằng”…

Xem hết đoạn quảng cáo không biết cảm giác đầu tiên xuất hiện trong lòng bạn là gì? Là say sưa với tình yêu tươi đẹp rất lâu rồi không thể là của mình? Hay là lập tức nghĩ đến giá trị xa xỉ của nhẫn kim cương, cảm thán nói cái đó chỉ có người giàu mới có được??

Có người nói tình yêu là trên hết! Mà tiền tài chỉ là thứ ngoài thân!

Tôi tất nhiên cũng có đồng ý kiến, tại tiệm ven đường khi dạo chợ đêm mua một chiếc nhẫn giá rẻ, thành tâm kết đôi, mức độ lay động lòng người tuyệt đối không thua so với nhẫn kim cương hoa hồng ngậm sương diễm lệ, vòm trời phủ đầy sao sáng, hoa oải hương tim tím tặng cho người trong lòng, tất nhiên làm lòng người say sưa trong tình yêu mĩ lệ đóa hoa dại hái ở ven đường, chân tình chất chứa, cũng đã mang theo biết bao phong tình làm người ngây ngất.

Không thể dùng tiền để đong đếm tình yêu, tôi biết! Nhưng trong tình yêu tiền có thể cân nhắc hay không! Dù sao, tôi cùng chồng yêu không phải là đôi vợ chồng Robinson ngoài hoang đảo, cuộc sống của chúng tôi kiểu gì cũng không thể thoát khỏi mối quan hệ đến tiền. Khi không thể gặp nhau, gọi điện thoại cũng cần tiền gặp nhau, cho dù là hai người không nhúc nhích chỉ nằm trên ghế salon xem TV, thì mỗi tháng vẫn phải trả 500 đồng chi phí truyền hình cáp (tất nhiên rồi, tôi chỉ nói ví dụ, muốn bé gấu ưa vận động nhà tôi chịu ngồi im một chỗ xem TV thì xác suất quá thấp.)

Cho nên như tôi đã nói, bạn không để ý đến tiền bạc, tiền bạc không để ý đến bạn trong tình yêu bạn không chú ý đến tiền, tình yêu cũng có thể mặc kệ bạn.

Lần này sẽ nói tới kỉ niệm đau thương về chuyện tiền bạc trong tình yêu của tôi và Gấu Lớn đi.

Khi vừa mới quen chồng yêu, Gấu Lớn xem như là một quí tộc độc thân tiêu diêu, có nhà, có xe, còn có thu nhập cố định. Càng quan trọng hơn, anh rất rộng tay đối với việc tiêu tiền không hề chớp mắt của tôi, thật làm cho tôi có loại ảo giác hạnh phúc khi câu được rùa vàng.

Mặc dù, lúc ấy địa điểm hẹn hò của chúng tôi lúc ấy hầu hết là ở Hằng Xuân cũng không phải tốn kém gì quá nhiều, Gấu Lớn cũng không phải là người lãng mạn đến mức có thể tặng nhẫn kim cương cho người khác. Nhưng mà khi hai người ra ngoài ăn tiệm Gấu Lớn nhất định phải gọi ít nhất sáu món mặn một món canh khi cùng nhau về nhà ra mắt mẹ tôi, Gấu Lớn nhân tiện vác theo năm con gà thả vườn. Tôi nói thích ăn mật ong, Gấu Lớn mua liền một thùng nhờ anh tan sở mua ít đồ ăn vặt cho tôi, trên tay Gấu Lớn khi về nhà là hai túi to đùng.

Các bạn nói tôi có thể cảm động không?

Đáng tiếc chính là, chưa tới nửa năm tôi liền bất ngờ phát hiện cái này bất quá là một hồi hiểu lầm tốt đẹp. Thì ra chồng yêu tôi có thể ra tay rộng rãi như vậy cũng không phải là vì yêu tôi, cái này cơ bản chỉ là tính cách từ trước tới nay của anh. Lấy một ví dụ, Gấu Lớn cho người khác mượn tiền, cho tới lúc này cũng chưa từng chủ động đi đòi lại, không có trả lại thì cũng thôi luôn, có trả lại thì xem như là lượm được, thậm chí có một lần tôi còn có người gọi điện thoại đến muốn mượn tiền thưởng cuối năm của anh có người xây nhà mới, người khác tặng lò nướng, Gấu Lớn tặng tủ lạnh có anh em họ hàng nội ngoại kết hôn, Gấu Lớn nói cái gì mà tình cảm sâu sắc, tặng ngay một hai vạn đồng làm quà cưới, tôi nghĩ anh đại khái chắc là quên chúng tôi là gay, cũng không có cơ hội thu hồi a cùng Gấu Lớn đi ăn mì vịt cữ khuya hết 30 đồng một tô, ban đầu là muốn tiết kiệm tiền, nhưng mà do thiếu sáng Gấu Lớn liền trả 300 đồng… Tôi không khỏi bắt đầu nghi ngồ trong cái đầu gấu của anh rốt cuộc có chứa bốn chữ “tính toán tỉ mỉ” hay không?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, như vậy là không được. Dù sao bé gấu đầu đá tiêu tiền không chớp mắt sau này lại trở thành chồng tôi, tiền của anh không phải là tiền của tôi sao? Tôi cũng không thể ngồi nhìn tiền của tôi giống như nước chảy về đông mãi mãi không bao giờ quay lại a!

Tôi đây phải làm cái gì bây giờ? Tôi biết khi là vợ chồng thì hơn phân nữa đều là do vợ quản lí chuyện tiền bạc kinh tế trong nhà, tính toán các khoản thu chi. Nhưng mà giữa hai đồng chí nam thì sao đây? Nếu như, tôi đưa ra yêu cầu cần phải phụ anh quản lí tài chính, có quá đáng lắm không?

Rốt cuộc thì phải mở miệng sao đây? Tôi thật sự hận không có Tô Tần và Trương Nghi ở bên cạnh trợ giúp, để cho tôi có thể miệng mồm lưu loát thuyết phục Gấu Lớn vui vẻ tiếp nhận, ngoan ngoãn giao cho tôi toàn bộ tài sản của anh. Há há, sao nghe giống y như là mấy người vợ xấu xí yêu tiền như mạng ở trong phim vậy ta?! Thật ra tôi chỉ cảm thấy là nếu như tình yêu mà hai người trong cuộc sống lại không cách nào làm rõ ràng những chuyện tình của cả hai thì sẽ không có tương lai. Dù sao tình yêu chỉ là tấm áo đẹp đầy lãng mạn ở bề ngoài, còn lại thì có biết bao nhiêu trách nhiệm cùng nghĩa vụ không thể đếm hết. Giống như hoa hồng cắm trong bình thì tuy đẹp nhưng chỉ có trồng trong đất màu mỡ thì nó mới có thể sinh trưởng mạnh mẽ.

Uhm, như vậy trước tiên lấy một cái bánh vẽ ngon lành cho Gấu Lớn. Trước tiên nói với anh: chỉ có thông qua quản lí tài chính, quản lí hiệu quả thu nhập của cả hai vợ chồng, hai người mới có thể có tương lai tốt đẹp Hành Tinh quản lí tài sản rất chuyên nghiệp, ngài có thể tin tưởng! Nghe thấy cũng rất được, nếu như như thế còn chưa được, buổi tối nằm cạnh nhau nhỏ nhẹ quay lại một chút khi động tình. Nếu như anh yêu tôi, anh nhất định có thể hiểu được tôi đề nghị như vậy đều là vì yêu anh, muốn chia sẻ phiền muộn cùng anh.

Tôi nghĩ phải che giấu tốt biện pháp tấn công, thừa dịp một đêm mịt mù, xông thẳng đến đồn chỉ huy, chỉ được phép thành công không được phép thất bại.

“Chồng à, em nghĩ sau này tiền bạc của anh để cho em quản lí được không?” Không nên xem thường mười bảy chữ ngắn ngủi này, tôi đã phải luyện đi luyện lại cả tuần nay, giọng điệu phải chứa sáu phần dịu dàng, ba phần đùa giỡn cọng thêm uy hiếp để tạo nên tỉ lệ vàng.

“Tốt quá, tiền của anh hai anh cũng do chị dâu quản lí mà!” Không ngờ được Gấu Lớn gật đầu cái rụp, bao nhiêu từ ngữ tốt đẹp chuẩn bị trước bây giờ toàn bộ thành vẽ rắn thêm chân.

Chồng yêu của tôi quả nhiên không có bất kì khái niệm gì về tiền.

Từ đó về sau, tiền lương tài khoản này nọ của Gấu Lớn đều đưa hết cho tôi giữ, về phần tiền tiêu vặt này nọ của anh thì mở một tài khoản khác, thường là do tôi chuyển vào cho anh. Khi hai người chung sống, thì tất cả mọi chi phí đều do tôi kiểm soát.

Các bạn hâm mộ tôi sao? Ôi, tôi chỉ có thể nói quản lí gia đình rất khó, nhiệm vụ quan trọng này mở ra cũng chẳng hề dễ chịu chút nào. Mỗi ngày khi tôi vừa mới mở mắt ra, nhìn cái gì cũng thấy cần đến tiền. Vì trong lòng tôi nghĩ đến tương lai tươi đẹp sau này của chúng tôi, tôi cảm thấy có một áp lực rất lớn đang dồn lên người. Tôi có thể đến trung tâm thương mại mua cho Gấu Lớn trang phục lên đến một hai vạn đồng, y phục của tôi thì chỉ có để ở nhà mặc đi dạo này nọ, sau đó thì mặc đi mặc lại, dù sao tôi trời sinh đẹp trai, không cần đến quần áo khoa trương hỗ trợ! Tất nhiên chồng yêu của tôi cũng không phải người không có lương tâm, anh cũng sẽ chi mạnh muốn tôi mua một ít, chỉ là tôi nghĩ đến tiền này là móc từ trong ví tôi ra a, tôi liền tình nguyện giữ lại toàn bộ đồ từ hồi mới khai thiên lập địa. Trong một năm Gấu Lớn đổi điện thoại từ T28 qua Okwap, rồi đổi thành điện thoại cá mập, bây giờ là E320 cùng SEWON, tôi thì vẫn cam tâm tình nguyện mà dùng điện thoại cũ của anh, nhớ tới tốc độ đổi điện thoại mới của tôi lúc trước… Tôi bây giờ chỉ có thể chảy nước miếng. Xế cưng của anh đều đem đến nơi rửa bằng tay, xe của tôi từ nay bị biếm vào lãnh cung, cố gắng chi 50 đồng để đi rửa máy là quá giỏi rồi. Tôi khi đi học ở Đài Bắc, về nhà bằng xe bus, Gấu Lớn đến Đài Bắc học, khi về nhà đi bằng máy bay. Đến sinh nhật của Gấu Lớn, tôi mua quà sinh nhật cho anh, đến sinh nhật của tôi, Gấu Lớn thật ra rất hào phóng, muốn tôi tự chọn thứ mình thích, anh nói dù sao tiền vẫn là em giữ mà! Trái lo phải nghĩ, rốt cuộc tôi cũng không có mua. Còn nữa, anh từ nay về sau không bao giờ còn phải buồn phiền vì thuế má này nọ, tiền nhà, tiền chợ, tiền xe, tiền xăng,… Toàn bộ đều trở thành vấn đề của tôi.

Có khi nghĩ lại, chồng yêu tôi một phát đem toàn bộ tiền bạc giao cho tôi quản lí, rốt cuộc có thể xem là ngốc nghếch hay thông minh? Rốt cuộc là tôi dùng trí có quyền lớn ở trong nhà, hay là Gấu Lớn đang tính kế?

Chồng yêu tôi vẫn rất thong dong, tôi thì vì tương lai của chúng tôi mà càng cố gắng.

Thật ra, hai người đến từ điều kiện sống khác nhau, đối với tiền tất nhiên cũng sẽ có quan niệm bất đồng, ban đầu chúng tôi cũng không thể tranh khỏi những tranh chấp liên quan đến chuyện tài chính, thậm chí làm cho tôi bắt đầu nghi ngờ việc nhập chung tài sản có phải là quyết định đúng hay không? Chỉ là, chúng tôi cùng cố gắng, giống như những cặp vợ chồng khác, chúng tôi làm bạn đồng hành với nhau cũng có thể làm được thôi. Đoạn đường phía trước, đã trải qua bao nhiêu trao đổi cùng thỏa thuận, cuộc sống của chúng tôi cùng tình cảm cũng theo đó mà nồng nàn hòa quyện. Tôi nghĩ, đây là tình yêu, đây là cuộc sống!

Các bạn nhất định rất tò mò, Gấu Lớn lúc này dưới sự hướng dẫn từng bước của tôi thì đã học được cái gì gọi là tính toán tỉ mỉ? Ôi, tuy nói là kết quả tốt đẹp, chỉ cần tôi đề nghị anh nhất định sẽ thay đổi. Bây giờ tiền mừng cưới Gấu Lớn cùng lắm chỉ tặng 2000 đồng định vay tiền Gấu Lớn sao? Anh xòe ra hai tay trắng, dù sao anh cũng thật sự không có tiền tiền ăn tiền mặc này nọ đều đã giao hết cho tôi, miễn cho vung tay quá trán cần đổ xăng thì tìm trạm có quà khuyến mãi. Nhưng mà…

Lúc này thì phải nói nhưng mà rồi! Vì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ cần là tôi không có để ý, ngẫu nhiên có một lần tiêu tốn, bệnh cũ của Gấu Lớn liền tái phát ngay lập tức. Như tuần vừa rồi, tôi đưa cho Gấu Lớn đi mua băng dính cùng ổ cắm, đến khi anh quay về, xem hóa đơn, tôi quả thật không thể tin vào hai mắt mình, chồng tôi mua cái gì mà băng dính 3M siêu chịu lực không thể bóc, một cuộn giá 170 đồng, ổ cắm thì là loại nhập khẩu 480 đồng 1 cái. Các bạn, có từng mua qua cuộn băng keo nhỏ xíu giá 170 đồng chưa, một cái ổ cắm nho nhỏ mà giá 480 đồng có được không? Hơn nữa đầu tuần, chồng yêu tôi cảm thấy cổ họng khó chịu, vì vậy anh mới xuống tiệm thuốc dưới nhà mua thuốc, đợi đến khi anh về thì hết mất 680 đồng, xuống dưới hỏi, thì ra anh mua một hơi 3 ngày thuốc hết 300 đồng, còn bị dược sĩ dụ dỗ mua một lọ thuốc xịt thông họng có thành phần mật ong tự nhiên gì gì đó hết 380 đồng. Kết quả sao? Thuốc chỉ uống 1 phần, thuốc xịt chỉ xịt một lần, bệnh của Gấu Lớn đã hết! Khỏi bệnh tất nhiên là phải vui mừng, nhưng mà một đống thuốc kia làm cái gì bây giờ?? Mấy kiểu ví dụ như vậy, tôi liền có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay…

Được rồi, bây giờ tôi lại phải ngàn căn vạn dặn, chồng tôi cuối cùng cũng hiểu, thuốc nhiều lắm chỉ cần mua dùng trong một ngày, nếu không có khỏi thì anh phải đi đến cho bác sĩ khám tôi cũng dám chắc chắn anh lần sau sẽ không bao giờ mua băng keo cùng ổ cắm mắc như vậy… Cái này tôi dám chắc chắ.

Nhưng mà, nếu như là mua cái gì khác, uhm, cái này rất khó nói nha!

Gác lại… Chúng tôi vẫn còn có rất nhiều rất nhiều giấc mơ chờ được thành sự thật, thật sự, không phải vì khi đó có thể hưởng thụ vật chất, hay là vì có tiền để khoe khoang, chỉ là chúng tôi thật sự thích việc có thể cùng người yêu mến đồng lòng cùng cố gắng sinh sống mà xúc động.

Có người từng hỏi tôi, nếu như Gấu Lớn bởi vì yêu tôi tin tôi vì tôi mà tình nguyện đem toàn bộ tiền bạc cho tôi quản lí, như vậy tôi có tình nguyện làm ngược lại mà đem toàn bộ tiền tài cùng tin tưởng giao cho anh quản lí hay không? Trong lúc ngắn ngủi, tôi thật sự không trả lời được! Có lẽ thành thật mà nói, phần không muốn sẽ chiếm đa số rồi!?

Cho nên nói, Gấu Lớn thật không dễ dàng chút nào! Cũng bởi vậy, tôi sẽ có cảm giác trách nhiệm cao, một loại cảm giác thà rằng bản thân không dễ chịu cũng không thể để cho Gấu Lớn phải chịu áp lực đó ước ao muốn làm cho chồng yêu được ăn sung mặc sướng thì vui vẻ hạnh phúc hơn so với bản thân tôi được ăn sung mặt sướng.

Hình như, biến bản thân trở nên hơi vĩ đại rồi?? Mặc dù cũng là sự thật, bất quá tôi cũng phải nói thật là, đứng tên sở hữu căn nhà chính là tôi a… Há há!

Giữa hai đối thủ trong trận chiến tiền bạc ái tình này, rốt cuộc là ai thắng ai thua nhỉ?