Chồng Yêu - Thân Ái Đích Lão Công

Chương 13: Ngã rẽ tình yêu




Điều khiển chiếc xe bus mang tên hành tinh Elton, tôi không thể quay về dùng đơn vị một phút sáu mươi giây của cuộc sống bình thường mà so sánh. Người qua đường lục tục leo lên xe bus của Hành Tinh tôi, nhưng cũng không tránh khỏi có người muốn rời đi. Có người lúc trước ngồi cứng trên hành trình của tôi, cũng có người lặng lẽ đứng xa xa ở phía sau ủng hộ cùng động viên tôi. Ở những ngã rẽ trên đường, đi về thành phố hoặc nông thôn, chuyển đường lên núi hay là xuống biển, xoay nhẹ vô lăng liền có thể hướng đến vị trí mà tôi khát khao. Có người tình nguyện mãi mãi bên tôi cùng trèo đèo lội suối, nhưng mà cũng có người khăng khăng về con đường tôi nên đi. Bởi vậy, tôi thường tự hỏi, chính là chọn bỏ qua phong cảnh non nước hữu tình để giữ lại chiếc xe yêu thích, hay là mạo hiểm nói lời từ biệt với người ở lại mà theo đuổi đến khu vườn lí tưởng.

Cả đêm khó nghĩ, khó thể vẹn cả đôi đường.

Giữa tháng 10, tôi đến Đài Bắc tham dự một chương trình huấn luyện, trong lớn họp tôi để ý đến một đồng nghiệp ở đơn vị khác rất chuyên tâm dùng thời gian rảnh mà đọc tài liệu học tiếng Anh. Tôi khen người đó siêng quá, người đó cười nói: cái này là bởi vì người đó phải đi Canada làm nghiên cứu sinh một năm, cho nên phải tranh thủ nhồi. Tôi thật lòng chúc mừng anh ta về cơ hội này, quay lại chỗ ngồi, trong một thời gian ngắn không thể gọi tên cảm giác ở trong lòng.

Đúng, khoảnh khắc này tôi đáng lẽ là một trong những thành viên của đoàn nghiên cứu sinh đi Canada, vui vẻ mà chờ đợi từng chiếc lá phong ở Canada chậm rãi lìa cành.

Nhưng mà tôi không có!

Đúng vậy, đứng trước ngã ba tình yêu bên trái và sự nghiệp bên phải tôi chọn cái trước.

Chưa từng thấy hối hận, thật sự! Chỉ là lơ đãng dừng lại, nhìn thấy hướng du khách đi hướng ngược lại thì tôi mỉm cười vẫy tay, cũng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối dâng lên trong lòng.

Lúc này tôi cũng không cần nghĩ đến Canada có cách tôi xa lắm hay không, chỉ thầm tính toán kết thúc đợt học ở Đài Bắc sớm một chút để chạy về Hằng Xuân gặp chồng yêu của tôi.

Gấu Lớn bây giờ chắc là đang đi tuần nhỉ? Có nghĩ về tôi như tôi đang nghĩ đến anh?

Nhớ rõ hồi tháng 9 lúc mới vừa nghe được có cơ hội đi Canada làm nghiên cứu sinh một năm, trong lòng tôi kích động rất lâu, bởi vì tôi biết tôi thông qua thi tuyển giành được kết quả thắng lợi vẻ vang. Chỉ là, tôi nghĩ lúc này đây tôi đã không còn là cánh đại bàng tùy ý bay lượn về phía chân trời, có thể tự do thoải mái truy đuổi theo áng mây rực rỡ. Tôi bây giờ chỉ là con bồ câu say đắm tình yêu, sau khi tung bay một lúc, nói chung liền muốn vội trở về nhà. Một con bồ câu bay xa đến tận Canada, có thể quay trở lại quê hương thành công không? Sau khi quay trở lại được quê hương, có còn giữ được hình dạng ban đầu hay không?

Lúc ấy, tôi vừa cẩn thận dò hỏi chồng yêu của tôi: “Nếu như em phải đi tập huấn một năm, anh có ủng hộ em không?”

“Em nói gì?? Không bàn nữa!” Gấu Lớn trừng mắt liếc tôi một cái.

“Hì hì Em chỉ nói nếu như thôi mà, em làm sao bỏ anh lại được chứ?!” Tôi vội vàng cười cười.

“Nếu như em muốn theo đuổi sự nghiệp, anh cũng không phản đối gì. Bất quá anh không dám hứa, tình cảm của chúng ta qua một năm có thay đổi gì không.” Bộ dạng anh y chang không muốn trở thành gấu trong hang lạnh.

“Em tin tưởng tình cảm của bọn mình không có vấn đề gì đâu!” Tôi cười chột dạ.

“Cuộc sống có rất nhiều điều đáng giá để em theo đuổi, tất nhiên em sẽ không ngốc đến mức cái gì cũng bỏ qua, nhưng mà cũng không thể tàn nhẫn đến mức cái gì cũng phải có được, có phải vậy không?” Gấu Lớn đột nhiên trở nên rất hàn lâm.

Tôi ở một bên tự ngẫm về triết lí này của Gấu Lớn, trong đầu vẽ lên cảnh tượng tôi từ Canada học trở về lại Đài Loan.

Mùa đông năm 2002, tôi đạp lên lá vàng trở lại Hằng Xuân non xanh nước biếc, tôi tâm tình bất ổn rốt cuộc cũng nhìn thấy chồng yêu cả năm không gặp.

Khuôn mặt của anh vẫn như trước, chỉ là nơi khóe mắt có thêm vài nếp nhăn bởi tương tư vẽ ra. Tôi nắm chặt lấy đôi bàn tay thô dày của của anh không nói nên lời, chỉ có hốc mắt đỏ hoe.

Lời đầu tiên tôi nghĩ Gấu Lớn nhất định sẽ nói: “Người nước ngoài rất to phải vậy không?”

Đúng vậy, anh chắc chắn sẽ nói như vậy, hơn nữa rất có khả năng anh đã bị một cái hành tinh hoang dã nào đó quyến rũ mất rồi, tôi cũng không còn dễ dàng bắt gấu về núi của mình.

Còn đang suy nghĩ lung tung, tôi thoáng thấy bóng dáng Gấu Lớn bận rộn nấu cơm ở trong nhà bếp, tôi vội đi vào phụ giúp.

Nếu như có thể cùng người yêu vun đắp, cùng nhau nắm tay chậm rãi vượt qua cuộc sống, cuộc đời cho dù mất đi một vài thứ khác thì có gì chứ? Tôi nghĩ.

Ca sĩ Triệu Truyền có một bài hát nổi tiếng là “Anh rốt cuộc đã bị mất em”, không biết được lời bài hát có phải là tiếng lòng của anh ta hay không? Khi anh ta cuối cùng làm cho trăm ngàn đôi tay hòa nhịp theo, khi anh ta cuối cùng có được trăm ngàn nụ cười nồng nhiệt, mà người cùng anh ta trải qua cuộc sống giá rét dài đằng đẵng trong lời ca, khi tiếng vỗ tay nhiệt liệt chẳng khác chi sóng biển từ bốn phía đã dần im lặng chỉ còn lại giọt lệ ánh lên trong khóe mắt thương tâm của cô ấy.

Được và mất giữa tình yêu và sự nghiệp luôn rất khó cân bằng.

Hồi trung học cơ sở hay là trung học phổ thông gì đó, tôi có đọc qua một bài thơ thất ngôn của Vương Xương Linh tựa là “Khuê phòng oán”.

Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu

Xuân nhật ngưng trang thướng thúy lâu

Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc

Hối giao phu tế mịch phong hầu.

Trẻ trung nàng biết đâu sầu,

Ngày xuân trang điểm, lên lầu ngắm gương.

Nhác trông vẻ liễu bên đường,

“Phong hầu” nghĩ dại xui chàng kiếm chi.

(Tản Đà – Dịch thơ)

Ý nghĩa đại khái trong bài thơ là: Thiếu phụ gả vào nhà quan, ngày xuân một mình đến lầu biếc mà chồng ngày hôm đó không rõ gì đã chuẩn bị vào triều, bận rộn công việc chẳng biết khi nào có thể quay về. Mắt thấy cảnh xuân tươi đẹp, nhưng bản thân lại cô độc chốn khuê phòng, không khỏi oán giận lúc xưa thúc đẩy chồng đi vào con đường làm quan.

Lúc ấy, tôi tuổi còn nhỏ, thật sự không hiểu tại sao bài thơ này có thể lưu danh thiên cổ. Hôm nay, tôi mới có thể hiểu thấu được ý nhị sâu trong lời thơ.

Mã Anh Cửu lúc nào cũng là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái. Nhưng phu nhân của Mã Anh Cữu lúc này không biết có cảm thán về “Hối giáo phu tế mịch phong hầu” không? Có lẽ, nếu như ban đầu nàng chỉ gả cho một nhân viên nho nhỏ, bây giờ rảnh đến không có việc gì làm mà cãi nhau với chồng sau bữa cơm, dạo chơi phố đêm sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều so với cả cho bạch mã hoàng tử suốt ngày bận chính sự nhỉ? Tôi nghĩ vậy.

Tôi dám chắc chắn, Gấu Lớn tuyệt đối chưa có đọc qua bài thơ này. Nhưng anh so với tôi còn lĩnh hội sâu sắc hơn nhiều?!

Bạn có thể cười chúng tôi là AQ, nhưng tôi thật sự rất hài lòng với hạnh phúc bình dị an lành của tôi cùng chồng yêu lúc này!

Bạn hỏi tôi, nếu như là Gấu Lớn muốn đi Canada du học một năm, tôi có ủng hộ hay không? Ôi Thật sự rất rất rất khó trả lời được. Có lẽ sẽ có?!

Tôi đã nói rồi: Lựa chọn rất khó vẹn cả đôi đường.

Chờ đến khi bé gấu đầu đá nhà tôi đọc giỏi được chữ D trong tiếng Anh, tôi sẽ cần cẩn thận suy nghĩ lại một chút ha!