Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi

Chương 51: 51: Lại Không Buông Ra Tôi Liền Cắn Anh!






Nhất định là cô xuất hiện ảo giác, cho nên vừa rồi cô mới có thể từ trong thanh âm của anh nghe thấy một tia khẩn cầu.
Nhất định là đầu óc cô tức giận đến hồ đồ, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
Người như Long Đình Dạ, sao có thể khẩn cầu cô được chứ.
Cho dù là đời trước, một khắc trước khi cô chết, anh chết tâm cầm lấy súng cũng vẫn cuồng ngạo như cũ mà ra lệnh cho cô, nói cái gì mà không cho phép cô chết, sẽ không bỏ qua cho cô..
Người đàn ông cao ngạo cuồng vọng như vậy, làm sao có thể cầu xin người khác!
Ít nhất..

từ khi cô quen biết anh tới nay, còn chưa bao giờ thấy anh xuống nước trước mặt ai quá mức như vậy.
Đúng, nhất định là cô nghe lầm.
Thời Duy Hạ cắn răng, duỗi tay đẩy đẩy ngực anh.

Chỉ là hai tay người đàn ông này lại ôm cô càng chặt hơn, chặt đến nỗi, như muốn đem cô khảm nhập vào thân thể anh.
Còn tiếp tục như vậy, cô sắp hô hấp khó khăn đến nơi rồi.
"Anh lại không buông ra, tôi liền cắn anh!" Cô cắn môi, lớn tiếng uy hiếp anh!
Vốn tưởng rằng anh sẽ sợ, nhưng ai ngờ..


Cô nói hết lời, người đàn ông cũng không có ý tứ muốn buông cô ra, lại còn như khiêu khích cô mà cố ý đem cô ôm càng chặt hơn mấy phần.
Cô cạn lời, đành há hàm răng hướng tới làn da để lộ ra trên cổ, cắn xuống..
Một khắc khi hàm răng cô chạm phải cổ anh, thân mình người đàn ông..

hung hăng run lên.
"Ân.." Tiếng gầm có chút thô nặng từ trong cổ họng anh phát ra.
Thanh âm của anh, làm Thời Duy Hạ sửng sốt.
Làm sao trong thanh âm của anh, cô lại nghe ra vài phần hưởng thụ?
Không phải anh nên cảm thấy đau mới đúng sao, vừa rồi cô hạ lực độ cũng không nhẹ.
Anh quả nhiên là đồ biến thái!
Đời trước cô vẫn luôn hoài nghi anh là cái đồ biến thái, mà hiện tại, cô thật sự xác xác thật thật khẳng định, anh thật là cái đồ biến thái!
Nghĩ vậy, trong lòng cô nổ tung một tiếng, miệng càng tăng thêm lực độ.
Cô ngược lại muốn nhìn xem, tên biến thái này rốt cuộc có sợ đau không!
* * *
Ý đau trên cổ càng ngày càng sâu, Long Đình Dạ lại liền mày cũng không nhăn một chút.

Cho đến giờ khắc này, anh mới rốt cuộc lần nữa cảm nhận cô chân thật, không mang theo bất luận lớp ngụy trang nào.

Con ngươi màu đen, lại hiện lên một mạt hưng phấn..
Năm ấy cô 18 tuổi, anh lại lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của cô, cũng là lúc cô vô cùng nghèo túng.
Mà anh còn là chủ nợ lớn nhất của Thời gia, vì trả nợ, cô bị bắt trở thành vị hôn thê của anh.
Lần đầu tiên anh đem cô 18 tuổi mang về biệt thự lưng chừng núi, cô giống như một con mèo đanh đá, cầm gạt tàn thuốc đập vào trán anh, làm bị thương hai lỗ.
Sau lại, cơ hồ mỗi nửa năm, đồ đạt trong biệt thự lưng chừng núi phải đổi mới một lần, anh lại chưa bao giờ tức giận.
Bởi vì anh so với bất kỳ ai khác đều hiểu rõ, cô không giống anh.
Cô được nuông chiều từ bé, được Thời gia nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, to gan tùy hứng, từ trước đến nay đều đem sự chán ghét với anh viết ở trên mặt.
Cho nên, bỗng nhiên có một ngày..

Cô bỗng nhiên ôn nhu vô cùng, ngoan ngoãn phục tùng, anh lại cảm thấy, hết thảy đều không đúng rồi!
Một khắc khi cô duỗi tay vòng lên cổ anh, ngẩng đầu hôn anh, trong lòng anh vừa vui mừng lại vừa tức giận!
Vui sướng phát ra từ phản xạ có điều kiện của thân thể, mà tức giận, lại từ trong tâm anh!
Thứ anh muốn, trước nay đều không phải là ôn nhu cùng dối trá thuận theo của cô.
Mà là..

Từ tâm đến thân thể, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chân chân thật thật là chính bản thân cô!
Cho nên, anh thừa nhận, từ lúc vừa vào cửa, anh liền cố ý chọc giận cô.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể lộ ra dáng vẻ chân thật trước mặt anh..