Chồng Yêu Mau Hộ Giá!

Chương 9: Chương 9





Giỏi nhỉ, giờ cậy có Đình Phong chống lưng nên không coi người nhà ra gì nữa rồi phải không?
An Diệu quen khống chế em gái từ nhỏ, cô chỉ cần cãi lại hoặc tỏ ý không thích cô ta sẽ dùng đủ mọi thứ để đả kích cô, khiến cô cảm thấy bản thân mình kém cỏi và việc cô phản kháng lại chị gái mình là một điều sai lầm.

Thế nhưng lần này An Vy không bị những chiêu trò cũ rích này của cô ta thao túng nữa, cô nói thẳng:
- Em tìm được Đình Phong không phải nhờ chị à? Mà chị này, nếu đã lựa chọn Đình Hùng thì đừng có dính líu gì đến anh Phong nữa, chị vứt bỏ anh ấy nhưng lại vẫn muốn lợi dụng anh ấy giúp mình mà không thấy ngượng à?
Chuyện về việc Đình Phong ngừng hỗ trợ An Diệu cô có nghe nói nhưng không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngược lại cô còn cảm thấy anh nên làm thế từ lúc bị chị gái mình cắm cho cặp sừng cao một mét tám mốt rồi mới đúng.
Không muốn chăm sóc anh nhưng vẫn muốn hưởng lợi ích từ anh, anh đã nhân nhượng rồi còn được nước lấn tới, biết anh xuất viện vẫn cố gọi lái xe của anh đi.

Sao giờ cô mới biết chị gái cô ích kỷ và trơ trẽn đến thế chứ?
An Diệu tức đến đỏ mắt, cô ta liếc nhìn xung quanh một vòng, thấy có camera và người qua lại thì gằn giọng:
- An Vy, em còn nhớ mình mang họ gì không hả? Em tưởng kết hôn với Đình Phong là địa vị của em ở nhà họ Lâm sẽ lung lay không đổ sao? Chị nói cho em biết mẹ chồng vẫn đang tìm cách đá em đi để đưa cô gái khác thế vào đấy.

Bây giờ ngay cả chị em cũng muốn phản lại, em muốn tự cô lập chính bản thân mình à?
Kiếp trước An Diệu cũng liên tục rỉ bên tai cô về sự bạc bẽo của nhà họ Lâm khiến cô lo âu không dám tin ai hết, có việc gì cũng tâm sự tỉ tê với chị mình.

Kết quả chị ta hợp tác với mẹ chồng đá cô ra ngoài với cái nồi to đùng ở trên lưng mà đến tận lúc chết cô cũng chẳng cọ sạch được nỗi oan này.


Giờ cô còn tin chị ta há chẳng phải lần sống lại của cô trở nên vô nghĩa rồi sao?
- Em biết mình nên làm gì, chị cứ tập trung làm việc của mình vẫn hơn.

Nếu không còn chuyện gì nữa em vào trong đây.
Nói xong cô phớt lờ ánh mắt như dao găm của chị gái, đi thẳng vào trong văn phòng tổng giám đốc tiếp tục làm việc của mình.

An Diệu định đuổi theo mà bị nhân viên ở đó chặn lại, ai cũng biết Đình Phong ghét An Diệu, nếu để cô ta vào đó công việc này của bọn họ coi như bỏ.
- Cô Diệu, bây giờ sếp tổng đang họp, hay dịp khác cô lại đến nhé?
- Tôi biết rồi.
An Diệu tức điên người nhưng vì giữ gìn hình tượng thanh thuần nên chỉ mỉm cười nhẹ rồi rời đi.

Sau khi lên xe, cô ta lập tức gọi cho bố mình nói về chuyện của An Vy:
- Bố, An Vy cậy có Đình Phong che chở nên không coi gia đình chúng ta ra gì nữa rồi.

Con mới khuyên con bé vài câu nó đã giãy nảy lên rồi đuổi con ra ngoài nữa.
Từ nhỏ An Diệu đã biết bố mẹ cực kỳ ghét An Vy và luôn muốn nuôi phế cô, để cô trở thành một đứa vô dụng không làm được gì.

Bây giờ nếu bọn họ biết con rối bọn họ khống chế nhiều năm đang tự cắt đứt những sợi dây khống chế mình, họ chắc chắn sẽ nổi giận, để xem An Vy đối phó với hai người họ kiểu gì?
Nghe con gái út muốn tạo phản, ông Lâm quả nhiên tức giận, giọng nói lạnh tanh:
- Bố mẹ sẽ gọi con bé về nhà nói chuyện sau, con cứ yên tâm đi.
- Vâng.

Con chào bố ạ.
An Diệu tắt máy rồi dặm lại son, sau đó cô ta thản nhiên lái xe rời đi.

Trong lòng còn nghĩ xem chừng bao nhiêu phút nữa thì bố mắng An Vy xong để con bé tới xin lỗi cô ta.

Nhưng cô ta đợi mãi cũng không thấy cô gọi mình xin lỗi, ngược lại sau đó cô ta còn bị bố mắng một trận.


An Diệu không hỏi được gì từ bố bèn gọi hỏi mẹ mình mới biết nhà bọn họ vừa bị Đình Phong cắt mất một hợp đồng quan trọng, mẹ cô chắc cũng bị chọc tức nên nổi nóng với cô:
- Mẹ đã bảo con đừng có chọc tức Đình Phong nữa rồi cơ mà sao con không nghe hả? Nhà mình vốn ở thế yếu rồi, giờ vì con mà sắp không ngóc đầu dậy được rồi đây này.
An Diệu được chiều đã quen, giờ bị mẹ mắng không kịp vuốt mặt, mặt cô tái mét vì tức giận:
- Sao lại vì con chứ?
- Không phải hôm qua con gọi lái xe của thằng Phong đi để nó phải đứng nắng đợi xe à? Diệp ơi là Diệp, mẹ đã nói là con muốn bắt nạt cái Vy thế nào tùy con nhưng đừng đụng đến Đình Phong rồi cơ mà!
Đình Phong tính cách thất thường còn hơn dự báo thời tiết, sau khi bị liệt anh càng thêm quái gở, may có An Vy làm thùng rác xả giận cho anh ta nên mọi người mới không bị vạ lây.

Thế mà cô con gái hiểu chuyện của bà lại ném đá vào mặt hồ làm nó gợn sóng, chuyện phản bội chưa giải quyết xong đã đến chuyện này, giờ bà muốn bênh cô cũng bênh không nổi.
An Diệp không làm gì được An Vy thì thôi lại còn bị mẹ mắng ngược lại làm cô ta tức điên người, lập tức lôi trợ lý ra làm bao cát xả giận.
Lại nói An Vy nói chuyện với chị gái xong thì bị Đình Phong đuổi đi gọt hoa quả nên vứt túi xách ở ghế sô pha, thành thử cô không biết mẹ mình gọi đến, cũng không biết lần này thay vì bà mắng cô đã chuyển thành chồng cô dạy dỗ lại bà, chắc bà cũng bị anh cũng lột mất một lớp da nên lúc cô đón điện thoại từ chỗ anh về giọng bà nhẹ nhàng hẳn làm cô sởn cả gai ốc, vội vàng kiếm cớ tắt máy.
Mẹ cô hôm nay lạ quá, không lẽ Đình Phong vừa nói gì với bà ấy hả?
Cô định hỏi anh mà thấy mặt anh khó đăm đăm, ánh mắt nhìn cô cực kỳ sắc bén làm cô ớn lạnh toàn thân.
Má, sao cô có cảm giác ánh mắt anh nhìn mình giống hệt như lần đầu tiên cô gặp anh thế nhỉ?
Suy nghĩ một hồi cô nghĩ có khả năng anh bị mẹ mình mắng oan, vội vàng giải thích:
- Anh Phong này, ban nãy chắc anh bị mẹ tôi chửi oan hả? Anh đừng để ý nhé, thực ra người bà ấy chửi là tôi mà không biết anh nghe máy nên mới vậy thôi.
- Ừ.
Mặt mày anh vẫn lạnh tanh, sau đó anh điều khiển xe lăn quay về bàn làm việc của mình.

An Vy không dám đuổi theo anh, cứ đứng đực ra đấy y như cấp dưới làm sai sợ bị sếp đuổi việc.

Đình Phong cũng chẳng giận nổi cô, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Không phải lần một lần hai thấy cô ngốc, cũng không phải lần đầu tức giận vì cô quá biết điều nhưng đây là lần anh giận cô nhất.

Giận đến mức muốn nhét cô vào trong túi áo giấu đi để không ai có thể lợi dụng sự ngốc nghếch hiểu chuyện của cô để làm hại cô nữa.
- Hoàng An Vy.
- Vâng?
An Vy gần như ngay lập tức bước đến đứng trước bàn làm việc của anh.

Đình Phong nhíu mày nhìn cô vài cái lại ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chốt một câu:
- Em đi gọt hoa quả tiếp đi, anh muốn ăn.
Chưa đổi xưng hô, cô vẫn gỡ gạc được!
Nhận được tín hiệu này khiến cô an tâm hẳn, mặt mày giãn ra thiếu điều há mồm ra cười lớn thôi.
- Tôi đi bóc quả cho anh ngay đây.
Nói xong cô chạy biến để lại người nào đó thở dài bất lực.

Sau đó không biết có phải vì ở cùng người ngốc như cô quá lâu nên chỉ số thông minh bị kéo xuống cùng cô hay không mà anh lại hâm hâm dở dở lên mạng gõ cách để tăng chỉ số thông minh cho trẻ để về áp dụng cho cô ngốc nhà mình..