Cũng may Chung Quỳ cũng bị tiêu hao không nhẹ, hắn từng bước từng bước đi về phía tôi, ngón tay dài giữ lấy cằm tôi, cưỡng ép tôi nhìn hắn, giọng đầy căm hận: “Nuôi muội mười kiếp mới gom đủ hồn phách thành công, cứ như vậy biến mất mà muội chấp nhận được sao? Tại sao lại vì đồ nghiệt chướng đó? Rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt để cho muội là thần mà từ bỏ như vậy. Huynh cho muội thêm một cơ hội, nếu như muội ở bên cạnh huynh thì ta sẽ giữ cái mạng này cho muội.”
“Ta không phải là Lộc Dương của ngươi.” Tôi cắn răng nói.
Yêu khí toàn thân tan hết, tôi chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, lạnh thấu xương.
Loại cảm giác này rất khó chịu khiến tôi không tự chủ được muốn tìm một chỗ ấm áp.
Vô tình trên người Chung Quỳ lại tản mát ra một luồng nhiệt, giống như là hắn biết cảm giác bây giờ của tôi vậy, một cổ ấm áp bao lấy quanh tôi, thúc giục tôi nhào vào trong ngực hắn.
Nếu như tôi nhào vào trong ngực hắn thì tôi có thể tiếp tục sống sót, hơn nữa sẽ trở nên rất thoải mái.
Nhưng còn Tô Mộc…
Cái tên này giống như dao đâm vào tim tôi, dù là lạnh buốt, dù là tan xương nát thịt thì tôi cũng không muốn phản bội.
“Muội đã quen gương mặt đó? A ha, gương mặt đó vốn chính là của huynh, huynh có thể thu hồi lại, thậm chí huynh cũng có thể đổi tên thành Tô Mộc, sau này huynh chính là Tô Mộc, muội chính là Lộc Dương của huynh. Chúng ta thỏa thuận, huynh không cần Lộc Dương kiếp trước quay lại, muội cũng sẽ như thế.” Chung Quỳ cười khổ nói.
Vừa nói hắn vừa hung hăng lắc đầu thật giống như cúi đầu trước số mệnh vậy.
Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt đã không còn là gương mặt của Chung Quỳ nữa mà là gương mặt tôi quen thuộc, yêu đến ghi lòng tạc dạ.
“Tô Mộc.” Thấy gương mặt này nước mắt tôi không tự chủ được ứa ra, trái tim đau đớn như đang rỉ máu.
Thấy tôi không cự tuyệt, miệng Chung Quỳ cong lên cười sung sướng, cúi đầu hôn tôi.
Tôi cười thảm một tiếng, có lẽ giữa tôi cùng Tô Mộc thật sự là sai lầm, từ giây phút biết Tô Mộc tôi liền rơi vào vạn kiếp bất phục.
Tôi nhắm mắt lại, khi đầu lưỡi Chung Quỳ đưa vào tôi liền khép chặt răng lại.
Dương khí người sống tập trung dưới lưỡi, âm khí người chết cũng tập trung dưới lưỡi, nếu như tôi đoán không lầm thì tích khí của hồn tích cũng sẽ tập trung ở dưới lưỡi.
Tôi nghiến răng, ‘Tô Mộc’ trước mặt bỗng nhiên hét lên một tiếng giống như không chịu nổi đau đớn.
Tôi cười thảm ở cho tròng, hắn càng giãy dụa tôi lại càng nghiến cặt, phòng hắn chạy thoát tôi còn đưa tay hay giữ chặt eo hắn, kéo hắn lại sát người tôi.
“Im miệng! Buông Dương Dương của ta ra!” Ngay khi tôi định đem toàn lực muốn cùng Chung Quỳ lấy mạng đổi mạng thì phía sau lưng tôi đột nhiên truyền tới âm thanh giận dữ.