Nằm một cái đã qua một đêm, không biết từ bao giờ trời bên ngoài đã sáng, loáng thoáng truyền tới tiếng người nói chuyện.
Tôi cùng Tô Mộc lúc này mới tỉnh khỏi mộng, lập tức đứng lên.
Tô Mộc nhẹ nhàng vung tay lên, bầy đom đóm vốn như một màn hình liền rào một cái phân tán, lần nữa lại khôi phục trạng thái tán loạn như trước.
Không bao lâu sau có nhân viên làm việc đi vào kiểm tra, thừa lúc người còn chưa nhiều tôi cùng Tô Mộc len lén leo tường chạy ra ngoài giống như những đứa trẻ làm chuyện xấu vậy.
Thời gian tiếp theo rảnh rỗi, Tô Mộc đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, thuê một chiếc xe đưa tôi đi khắp New Zealand, rừng rậm, sông băng, đại dương, phạm là những nơi có cảnh sắc tôi chưa từng thấy đều lưu lại dấu chân của tôi cùng Tô Mộc.
Thỉnh thoảng Tô Mộc sẽ chụp cho tôi một ít hình cưới xinh đẹp, bảo tôi chọn để bố trí cho hôn lễ. Thấm thoát ba ngày liền qua đi, chỉ còn cách ngày kết hôn của chúng tôi có hai ngày.
Sáng sớm hôm nay, tôi tỉnh dậy trong nụ hôn ngọt ngào của Tô Mộc, đang định hỏi anh ấy muốn đưa tôi đi đâu hôm nay thì điện thoại của tôi chợt vang lên.
Từ khi tôi đến New Zealand điện thoại tôi chưa từng vang lên, lúc này sẽ có ai gọi điện cho tôi?
Tôi có chút kỳ quái, lấy điện thoại ra nhìn một cái, là một dãy số xa lạ tôi chữ từng lưu tên, hơn nữa dãy số này cũng không phải gọi từ trong nước tới.
Tôi tò mò nhận nghe điện thoại, vừa mới đưa lên tai liền nghe từ phía bên kia một trận ồn ào đinh tai.
Người bên kia dường như ở một nơi rất huyên náo, trong ống nghe rốt cuộc cũng có tiếng nói.
Là tiếng Anh, nghe rất quen tai, đối phương nói gì đó mà thần hạ phàm, rồi hai mươi mốt gram gì đó.
Là Black!
Tôi nhận ra giọng của ông ta liền lập tức tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy nói: “Black, ông ở đâu? Tại sao ông có số điện thoại của tôi?”
“Thiên sứ sa đọa… Hồn phách của thần… cho nên vượt qua 21 gram, ha ha…” Đối phương điên điên khùng khùng, cũng không trả lời vấn đề của tôi mà chỉ lặp lại mấy từ kia, bất kể tôi nói cái gì cũng không để ý tới.”