Tôi cuống cuồng đi xuống, cũng không chú ý nghe. Đại khái khoảng hai mươi phút sau máy bay vững vàng đỗ xuống. Tô Mộc vẫn chưa tỉnh lại nên Black thay tôi đỡ Tô Mộc, còn tôi thì cầm giúp Black kinh thánh các thứ.
Ra khỏi máy bay tôi mới phát hiện Black dường như rất có uy vọng ở Christchurch, dọc đường đi có không ít nhân viên sân bay cùng hành khách gật đầu chào hỏi, thậm chí khi khai báo hải quan thì cán bộ hải quan cũng không làm khó dễ chúng tôi, chỉ liếc nhìn Black rồi để chúng tôi đi, cũng không nhiều lời hỏi tại sao Tô Mộc lại hôn mê bất tỉnh.
Chúng tôi đưa Tô Mộc đi một đường thông suốt không có trở ngại gì, khi ra khỏi sân bay đã có một chiếc BMW series 6 chờ sẵn, sau khi thấy Black tài xế ăn mặc bộ đồ mục sư xuống mở cửa giúp Black.
Không nhận ra, ở New Zealand mục sư thật có nhiều tiền.
Đầu óc tôi rối bời, đi theo Black chui vào trong xe, chạy thẳng tới nhà thờ của bọn họ.
Nhà thờ bọn họ cách không xa, đại khái trải qua hai giờ đường chạy xe đã đến một tòa nhà có đỉnh chóp nhọn màu trắng rất lớn.
Chính là hình dáng nhà thờ ở nước ngoài thường thấy.
Toàn bộ nhà thờ tràn đầy một khí tức trang trọng, cửa còn có hai cái cốc lớn bằng đá bên trong chưa đầy nước, không cần hỏi tôi cũng cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc, những nước này đều là nước thánh…
“Thần, mời vào. Cân thánh ở ngay dưới chân chúa, tôi sẽ lấy ra giúp ngài.” Black đi phía trước dẫn đường, nói với tôi.
Ông ta cũng quay sang nói với mục sư đón chúng tôi mấy câu tiếng Anh.
Mục sư kia liền thưa một tiếng, sau đó chạy sâu vào bên trong nhà thờ.
Lúc quay ra tay anh ta đã có thêm một chiếc vòng hoa được làm từ cây hương thảo, choàng lên cổ Tô Mộc.
Tôi nhất thời có chút không hiểu, nhìn về phía Black.
Black giải thích: “Là như vậy, cho dù là cân thánh cũng không thể trực tiếp cân sức nặng của linh hồn, cần phải mượn lực từ cỏ thánh, chỉ cần cỏ thánh ở trên người bạn ngài mấy phút, sau đó đặt lên cân thánh, cuối cùng cân ra sức nặng của cỏ thánh, chính là sức nặng của linh hồn bạn ngài.”
“Ồ hóa ra là vậy, vậy cứ làm đi.” Tôi nói.
Mặc dù ngoài mặt tôi còn thật tỉnh táo nhưng bàn tay tôi nắm lại đã bị móng tay đâm chảy máu, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.