Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 296-2




Câu nói của người đó lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tôi cũng vội vàng nhìn về phía khách sạn, chỉ tấy hai thân ảnh màu trắng mờ mờ đang dựa nhau đi ra từ khách sạn, một người trong đó bước đi còn vững vàng, người kia thì hoàn toàn là bị kéo lê đi, chân đã mềm nhũn.

“Đường Dũng, anh không sao chứ!” Tôi liền vui vẻ kêu lên, tảng đá đè nặng trong lòng cũng biến mất, bước nhanh về hướng Đường Dũng.

Lúc này Đường Dũng đang dìu Tôn Thiên Nhiên, hai người toàn thân bụi bặm thật giống như mới từ trong xưởng đi ra. Tôn Thiên Nhiên đã hôn mê, cũng may Đường Dũng mặc dù tương đối chật vật nhưng trên người cũng không thấy bị thương gì.

“Yên tâm đi, anh làm sao có thể có chuyện, chỉ là người bạn này của em bị thương không nhẹ, có lẽ phải nằm liệt giường nghỉ ngơi một thời gian.” Đường Dũng nói.

Vừa nói ánh mắt anh ta đã quét qua đám người xung quanh một vòng, giọng từ tốn nháy mắt liền biến mất, bất mãn hét lên: “Ai là quản lý của tập đoàn Lục Địa, sao có mắt như mù vậy, không thấy tổng giám đốc các ngươi bị thương sao, đều không quản à?”

Nghe Đường Dũng kêu lên như vậy đám người kia mới phản ứng được, vừa rồi trên người Tôn Thiên Nhiên đầy bụi, không ai nhận ra anh ta.

“Tôi là giám đốc của Lục Địa, bây giờ chỗ này tôi phụ trách, thật ngại.” Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước nhanh ra từ trong đám người, đi về phía Đường Dũng.

Ông ta đầu tiên là đỡ lấy Tôn Thiên Nhiên, sau đó nhìn Đường Dũng nói cảm ơn. Người kia cũng không trì hoãn, nhanh chóng bảo Trương Đán đi lấy xe, trước tiên phải đem Tôn Thiên Nhiên đưa đến bệnh viện.

Đường Dũng không vui, đưa tay níu lại người giám đốc đang đỡ Tôn Thiên Nhiên đi, nói: “Ông là giám đốc sao? Nơi này ông có thể toàn quyền phụ trách sao?”

“Phải, chuyện lần này đều là trách nhiệm của tôi, là tôi không đảm bảo được an ninh, làm hại Tôn tổng…”

Không đợi người kia nói xong Đường Dũng liền liếc mắt, ngắt lời nói: “Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm mà cần giải quyết tốt. Nếu ông có thể toàn quyền phụ trách vậy thì ông phải phụ trách…”

Vừa nói Đường Dũng vừa nhíu mày ra hiệu cho vị giám đốc, tay còn làm hành đồng như đếm tiền.