Cũng may giọng Tô Mộc vẫn thế, tôi theo thói quan đi qua định tóm lấy tay Tô Mộc tiếp tục đi, có điều tay vừa len vào cánh tay anh lại bị Tô Mộc trừng mắt, nói: “Giữ khoảng cách, em không được có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, dù là hồn anh nằm trong cơ thể này cũng không được.”
“Lêu lêu, bình dấm chua*.” Tôi lập tức làm mặt quỷ nhìn Tô Mộc, ngoài miệng dù mắng anh hẹp hòi, nhung trong lòng lại vui vẻ vô cùng, anh có thể hẹp hòi đến thế, dĩ nhiên là vì quan tâm tôi mà thôi.
Tôi vui vẻ đầy hoạt bát, vừa cùng Tô Mộc bước về trước, vừa hỏi Tô Mộc là Thuồng luồng tiên đã nói cổ trận còn chưa phá, chúng ta không ra được, vậy giờ phải đi đâu?
“Tuy tiện, hẳn là Thuồng luồng tiên đã đem chuyện long mạch nói cho em, nơi này ngay dưới hoàng cung, nói cách khác cách long mạch không xa, chúng ta trước đi quanh đây, sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn không chừng.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh chần chờ một chút, nhìn sâu vào tôi, mặc dù không muốn dùng tay Đường Dũng chạm vào tôi, nhưng anh vẫn duỗi tay qua, để tôi nắm lấy cánh tay anh, tránh đi lạc mất.
Chúng tôi thuận hướng mạch nước ngầm của hang động mà đi theo, có lẽ càng đi càng cách long mạch càng gần, lối đi trong hang động càng lúc càng co hẹp lại, nhiệt độ cũng càng xuống thấp hơn.
Bước đến khi chỉ có thể chứa được một người đi tiếp thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện giọng Thuồng luồng tiênl: “Cẩn thận! Phía trước có người!”
Khi Thuồng luồng tiên lên tiếng nhắc nhỏ tôi đã nắm chặt tay lại, níu lấy Tô Mộc, sau đó thận trọng nhắc nhở Tô Mộc cẩn thận một chút, phía trước có người.
“Em nói là thứ này? Em từ qua nhìn thứ này không phải người đâu.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh đã nghiêng người tránh ra, nhường lại con đường phía trước cho tôi nhìn qua.
Tôi lập tức giơ đền pin chiếu qua, chỉ thấy phía trên con đường chật hẹp phía trước, đúng là đang dứng hai hàng “người” không động đậy gì, giống hệt như một đội quân danh dự đang xếp hàng chào đón vậy.
“Đây là gì? Người chết đúng không?” Tôi căng thẳng trong lòng hỏi Tô Mộc, dù giờ bọn họ không có hành động nào, nhưng không chừng đợi một hồi lại bị kích thích mà đột nhiên nhảy dựng lên công kích chúng tôi, dù Tô Mộc nói anh sẽ đảm bảo an toàn của tôi, nhưng không gian nơi này nhỏ hẹp, nếu động thủ thì rất bất lợi cho Tô Mộc.
Khi tôi lo lắng đến căng người như dây đàn thì Tô Mộc đã cười, chỉ vào bóng người cách chugns tôi gần nhất nói: “Thuồng luồng tiên vừa nói không sai, kiếp trước em chắc chắn là chuột đầu thai chuyển thế nên giờ lá gan mới nhỏ như vậy, em nhìn kỹ đi, đây không phải người chết mà là tượng gốm, xem ra chúng ta không uổng công tới chuyến này.”
“Tượng gốm? Phù, không phải là người chết là được.” Tôi thở phào một hồi, lúc này không ngại Tô Mộc chế giễu tôi nhát gan, hỏi anh: “nơi này sao có nhiều tượng gốm như vậy, chẳng là thứ này là bảo bối gì sao?’
“Đương nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói anh vừa dắt tay tôi bước qua tượng gốm gần nhất.