Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 258-4




Chúng tôi liền đón xe vào trung tâm thành phố, chỉ là Tô Mộc lại không bảo tài xế đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại mà đi tới đồn công an Giang minh.

Tôi có chút tò mò, hỏi anh ấy đưa tôi tới chỗ đó làm gì, không phải anh ấy đưa tôi đến nhận giấy hôn thú chứ? Cho nên anh ấy mới dặn tôi trước đó ăn mặc thật đẹp.

Cái này cũng quá lạ, chẳng phải giấy chứng nhận kết hôn là đến cục dân chính sao? Hơn nữa tôi cũng không mang theo sổ hộ khẩu. Ngay khi tôi tràn đầy thắc mắc thì Tô Mộc móc ra một tấm thẻ căn cước như ảo thuật, quơ quơ trước mặt tôi. Tôi nhìn thẻ căn cước một cái liền ngây dại, là tên Tô Mộc.

Đó lại là thẻ căn cước của anh ấy, hơn nữa còn có hình cùng số thẻ căn cước giống y như thật.

“Anh là quỷ, cần thứ như thẻ căn cước làm gì?” Tôi liền cười, cảm thấy bộ dáng Tô Mộc cầm thẻ căn cước rất khôi hài. Rõ ràng anh ấy chưa dùng tới thứ này, hơn nữa không biết tại sao khi Tô Mộc cầm thẻ căn cước của chính mình tôi lại có chút ảo giác rằng Tô mộc không phải là quỷ mà là một người bình thường giống tôi.

“Không phải sẽ cần tới thẻ căn cước sao? Em nhìn xem có giống không? Anh đã bảo Tô Đoàn tìm người suốt đêm chế ra.” Tô Mộc hỏi tôi.

Lúc này anh ấy ở trong phòng xuất nhập cảnh có chút lo lắng, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy, thật không giống chút nào với tính tình trầm ổn bình thường của anh ấy.

Tôi càng cảm thấy lạ, giơ tay sờ mặt Tô Mộc, hỏi anh ấy không sao chứ, sao hôm nay lại đột nhiên khác thường như vậy? Bằng năng lực của anh ấy muốn đi đâu không phải quá dễ dàng sao? Ai có thể cản được anh ấy, cho dù có chuyện đặc biệt gì khiến anh ấy không ngồi được máy bay thì cũng có thể tự bay mà?

Hơn nữa rốt cuộc là anh ấy muốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn ra nước ngoài?

“Đi Thái Lan, không phải mấy ngày nữa em sẽ cùng gã Long Phù kia đi Thái Lan sao, anh cũng đi.” Tô Mộc nói.

Anh ấy nói xong tôi liền có loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như một nam thần mình theo đuổi rất lâu đột nhiên đổi tính vậy, biến thành cái đuôi của mình, cảm giác này tương đối kỳ diệu, có loại thoải mái vô hình.

Tôi liền cười, không nhịn được nhào tới ôm cổ Tô Mộc, hôn lên môi anh ấy một cái, hỏi anh ấy có phải không bỏ được tôi, sợ tôi một mình cùng Đường Dũng ra nước ngoài sẽ bị thiệt thòi. Dẫu sao Thái Lan cũng là địa bàn của Đường Dũng, anh ta còn háo sắc như vậy, luôn muốn cưa cẩm tôi, nhất định Tô Mộc không muốn bỏ tôi một mình đi như thế.