Chuyện tôi bái Đường Dũng mục đích rất đơn thuần, chính là học phương pháp chạy thoát thân của anh ta, như vậy sau này gặp lại chuyện tương như như Kim Đạt Hải thì ít nhất tôi cũng không bị đối phương bắt giữ, Tô Mộc cũng không cần phí tâm tới cứu tôi.
Tôi chỉ muốn không còn vô dụng như vậy, muốn bớt cho Tô Mộc một chút phiền toái.
Nhưng không biết tại sao, cho dù trong lòng tôi rất vô tư nhưng nghe Tô Mộc hỏi như vậy tôi lại thấy chột dạ, lắp bắp nói: “Phải… Vốn em cũng không muốn bái anh ta làm thầy mà muốn theo anh học thuật pháp Tô gia, thuật Long Phù của anh ta sao lợi hại được bằng thuật pháp tổ truyền của Tô gia. Nhưng thuật pháp Tô gia cho dù lợi hại hơn thì tất cả đều là phương pháp khắc địch, cái đó… Trong Binh pháp Tôn Tử không phải có viết sao, Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, cho nên em muốn theo Đường Dũng học một chút thuật chạy thoát thân. Anh… sẽ không phạt em chứ?”
Tôi vừa thận trọng giải thích vừa nịnh bợ Tô Mộc, cho dù thế nào, chỉ cần tôi nịnh bợ khiến Tô Mộc vui vẻ thì anh ấy hẳn sẽ không tức giận.
Tôi giải thích xong, tim đập mạnh tới sắp bắn khỏi lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, dỏng tai nghe phản ứng của Tô Mộc.
Nhưng hồi lâu Tô Mộc cũng không lên tiếng, cứ lẳng lặng ôm tôi như vậy.
Tôi càng thấy lo lắng trong lòng, đợi một lúc rốt cuộc không kiềm chế được, thận trong nghiêng đầu len lén nhìn Tô Mộc.
Liếc một cái tôi mới phát hiện khóe miệng Tô Mộc hơi cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt. Anh ấy lại đang cười trộm!
Anh ấy căn bản là không tức giận!
Tôi liền thở ra một hơi, xoay người lại giả bộ tức giận đánh vào ngực Tô Mộc, làm nũng nói: “Ghét, vừa rồi chính là anh khiến sư phụ em tức giận, bây giờ anh ta đang giận, anh nói phải làm sao bây giờ?”
“Rõ ràng chính là em quá quan tâm anh mới khiến cậu ta tức giận, huống chi lần này cậu ta cứu anh thì anh cũng đã dành thời gian cứu cậu ta một lần, bây giờ không có nghĩa vụ phải đi dỗ cho cậu ta vui vẻ. Em yên tâm, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, lại là Long Phù, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em chỉ cần chờ là được. Còn có một tuần nữa là đến ngày hẹn bọn em đi Thái Lan, đến lúc đó cậu ta sẽ tự xuất hiện.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy lại cúi đầu hôn lên tai tôi một cái khiến tôi ngứa ngáy, rồi tê dại.