Đường Dũng thấy tôi lại bỏ qua anh ta liền giận đến mức thở hổn hển không nói được, đôi mắt hung hãn nhìn tôi chằm chằm. Sau khi yên lặng một hồi anh ta bỗng nhiên đứng dậy, cũng không nói gì với ai, xoay người rời đi.
Đường Dũng?
Lúc này tôi mới nhận ra vừa rồi tôi rất quá đáng với Đường Dũng. Rõ ràng khiến Tô Mộc tỉnh lại là công lao của anh ta lớn nhất vậy mà hết lần này tới lần khác tôi bỏ qua anh ta, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.
Tôi trong nháy mắt thấy không yên, đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự đuổi theo.
Nhưng tốc độ của Đường Dũng rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp, nếu như anh ta thật sự muốn đi thì có lẽ cho dù là Tô Mộc cũng không thể làm được gì.
Lúc này bên ngoài biệt thự đã không thấy bóng dáng Đường Dũng đâu, cùng biến mất với Đường Dũng là xe của Tô Đoàn vẫn luôn đậu ở cửa.
Xem ra anh ta thật sự tức giận.
Đột nhiên lòng tôi tràn đầy áy náy. Thật giống như cho tới nay đều là anh ta đều làm vì tôi, bất kể tôi yêu cầu quá đáng thế nào anh ta cũng đồng ý, ngay cả tôi bảo anh ta cứu Tô Mộc thì anh ta cũng chỉ than phiền vài tiếng ngoài miệng chứ hành động vẫn rất tích cực.
Anh ấy giúp tôi không tính toán chút nào, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ anh ta.
Tôi nhất định chính là lòng lang dạ sói vong ân bội nghĩa!
Tôi vô cùng tự trách trong lòng, nhưng Đường Dũng chạy đi như vậy tôi quả thật không biết nên đi đâu tìm anh ta, gọi điện thoại thì anh ta đã tắt máy, tôi không có bất kỳ cách nào để nói xin lỗi.
Ngay khi tôi đang khổ sở trông ra cửa trống rỗng thì Tô Mộc cũng đi ra, anh ấy đứng ở sau lưng ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi hít sâu hai cái, ngửi mùi trên người tôi, sau đó nói: “Nghe nói em bái Đường Dũng làm thầy?”
Giọng anh ấy rất bình thản, nghe không ra tâm tình gì bên trong nhưng tôi lại có chút hoảng sợ cùng lo lắng.
Tô Mộc không thích Đường Dũng, anh ấy cũng biết Đường Dũng thích tôi, chỉ cần có cơ hội thì anh ta sẽ bày tỏ với tôi cho nên ở trong lòng anh ấy thì Đường Dũng vẫn luôn là tình địch. Hẳn anh ấy không hy vọng tôi quá gần gũi với Đường Dũng đi?