“Được!” Đường Dũng liền cười, đột nhiên cầm một sợi dây màu đỏ từ phía sau buộc vào chỗ mọc ra lá trên đỉnh đầu nhân sâm.
Thừa dịp Đường Dũng dùng dây đỏ trói sâm tinh, Giao tiên đi tới bên cạnh tôi nói: “Đường Dũng cáo già này sớm đã lừa được sâm tinh, chỉ cần trên đỉnh đầu sâm tinh buộc dây đỏ thì sâm tinh cũng không còn tự do nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dây đỏ trói lại, cũng tương đương với sinh mạng bị người khác nắm giữ. Vì một cái chân mà đồng ý điều kiện nhục nhã như vậy, sâm tinh này thật không có khí chất.”
“Nó chẳng qua là nhát gan mà thôi. Nếu so với việc Đường Dũng đem nó hầm thì so với bị buộc dây đỏ vào đỉnh đầu cũng không phải khó chấp nhận, ít nhất là bảo vệ được tính mạng, chuyện dây đỏ sau này nghĩ cách tháo ra không phải là được sao.” Tôi nói.
Giao tiên liền nhìn tôi một cái, nói: “Nào có loại trừ dễ dàng như vậy? Toàn bộ tộc sâm tinh đều sợ dây đỏ, không thể nào nó đem dây đỏ cởi xuống được. Những loài khác thì không cần nói, chỉ cần là loại người thấy sâm tinh bị buộc lại có thể để nó chạy đi sao? Không chừng thật sẽ bị thái ra nấu canh.”
Nói chuyện một hồi thì Đường Dũng đã buộc chắc dây đỏ vào đầu sâm tinh, dựa theo giao kèo trước đó Đường Dũng cắt mấy cái rễ nhỏ nhất trên người sâm tinh, sau đó cười cười sờ lên đầu sâm tinh rồi đem cởi tầng tầng lớp lớp dây đỏ trên người nó ra, chỉ để lại duy nhất sợi dây đỏ trên đỉnh đầu của nó.
Không còn bị trói bởi dây đỏ, cơ thể sâm tinh liền rung một chút, cử động vài cái sâm tình liền phồng lên như được bơm hơi, khôi phục lại thành hình dáng giống hồ ba lớn bằng con chó nhỏ.
“Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này ngươi có chuyện gì cứ việc tìm ta, bây giờ ta có thể đi được chưa?” Sâm tinh hướng về Đường Dũng khẽ cúi xuống, thận trọng hỏi Đường Dũng.
“Tùy lúc có thể đi.” Đường Dũng nhìn sâm tinh cười một tiếng, ánh mắt lấp lánh.
Sâm tinh thở phào nhẹ nhõm, nó nói một câu cảm ơn với Đường Dũng, sau đó lui về sau hai bước một cách rất ưu nhã. Chỉ là sự ưu nhã kia duy trì không tới hai giây, sau khi lui về sau hai bước sâm tinh liền từ từ xoay người, đưa lưng về phía Đường Dũng, sau đó đột nhiên chân nhỏ mập mạp chuyển động còn nhanh hơn thỏ, vù một cái mất dạng như một làn khói.