Giao tiên nhìn biểu tình của Đường Dũng một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi, lần nữa mở miệng Giao tiên đã nói bằng giọng chê bai:
“Tài của ngươi chỉ đủ sức trói gà mà cũng đáng làm sư phụ Dương Dương nhà ta? Dương Dương nhà ta đã có ta bảo vệ, không cần nhận dạng mèo chó làm sư phụ, ông nội Giao tiên ta đây không đủ khả năng hay sao!”
“Con bà nó, ông ngay cả chuyện này cũng nhìn trộm? Ngay cả chúng tôi nói chuyện ông cũng nghe trộm, nếu ông đã cảm ứng được suy nghĩ của Dương Dương thì vừa rồi còn lắm mồm hỏi tôi làm gì?”
“Ta thích, ngươi quản được sao?” Giao tiên nói.
Nói xong ông ta cùng Đường Dũng không vui mà giải tán, Giao tiên cũng không khách khí với Đường DŨng, trợn mắt nhìn Đường Dũng rồi xoay người đi tới cốp xe, lật một cái tìm ra túi da rắn chứa sâm tinh cầm đi vào.
Tôi cũng xuống xe, nhìn Đường Dũng và Giao tiên thế này tôi cứ thấy là lạ, giống như giữa bọn họ có chuyện gì đó gạt tôi vậy, trước kia hai người bọn họ cũng đâu có như vậy?
Tôi đuổi kịp Giao tiên và Đường Dũng liền hỏi hai người bọn họ thế nào, lúc trước quan hệ tốt như vậy, có phải lúc tôi hôn mê còn có chuyện gì xảy ra.
Kết quả Giao tiên cùng Đường Dũng đồng loạt liếc đối phương một cái, phải ứng lại giống nhau một cách kỳ lạ: Ai quan hệ tốt với hắn, ông đây không quen hắn!
Bọn họ không chịu nói tôi lại càng tò mò hơn, có điều bây giờ không phải lúc dành để hiếu kỳ, từ lúc Tô Mộc hôn mê tôi còn chưa thấy anh ấy, bây giờ về tới nhà tôi liền không kiềm chế được muốn gặp Tô Mộc, muốn xem bây giờ Tô Mộc thế nào, liền phóng như bạy chạy về phòng ngủ.
Quả nhiên Tô Mộc đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này anh ấy giống như đang ngủ, lẳng lặng nằm ở nơi đó, thật giống một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ.
Chẳng qua bây giờ nửa người trên của anh ấy không mặc áo, đường cong cơ bắp càng lộ rõ trong không khí, chính giữa hai khối thịt rắn chắc ở ngực, cũng chính là vị trí trung đan điền có một dấu ấn màu đen bằng quả đấm, giống như vết màu đen khi bị rắn độc cắn thâm tím lại, còn hơi phập phồng.
Ngực tôi trong nháy mắt thắt lại, giống như ngực tôi cũng có một con rắn độc chui vào vậy. Dấu vết kia đã ở trên ngực Tô Mộc hai ba ngày, nhất định anh ấy đang rất đau. Lúc anh ấy cùng hồn tích ở chung một chỗ nhất định đã chịu đủ hành hạ, rõ ràng người đã bị thương nặng vẫn còn chạy tới cứu tôi.
Nước mắt tôi trào ra, chóp mũi cay cay, Đường Dũng cùng Giao tiên bước theo sau tôi thấy tôi khóc liền lại gần đưa tờ giấy cho tôi, nói: “Không sao rồi, cũng không phải không tỉnh được, sâm tinh này cũng không phải mang về cho cậu ta sao.”
Vừa nói Giao tiên đã cầm túi da rắn ở sau lưng tôi vẫy vẫy.