“Ông Rồng Thần?” Thấy trưởng thôn nói chắc chắn như vậy, Đường Dũng kỳ quái hỏi.
Anh ta là tăng nhân Thái Lan, cũng có nghe tới các loại quỷ hồn thần thánh nhưng nghe được cái tên này vẫn không khỏi dựng tóc gáy.
“Đúng thế, chính là ông Rồng thần, toàn bộ Thần Nông Giáđều là ông Rồng thần, ngọn núi phía sau chúng tôi đây chính là hóa thân của ông Rồng thần. Năm xưa khi tổ tiên chúng tôi quyết định định cư tại nơi này chính là dựa vào việc có được sự bảo vệ của ông Rồng thần, kết quả Lưu Đại Tráng kia gây họa, trộm đồ của ai không trộm lại đi trộm đồ của ông Rồng thần…”
“Vậy Lưu Đại Tráng đâu? Hắn trộm đồ tại sao người chết lại là người già nhất làng?” Đường Dũng hỏi.
“Cũng chết. Hắn tạo ra nghiệt, cậu còn nghĩ hắn có thể sống tốt sao?” Trưởng thôn nhắc tới Lưu Đại Tráng liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Sau khi lão Thái chết, ngày hôm sau mẹ của Lưu Đại Tráng bắt đầu thấy khó chịu, nói triệu chứng giống hệt ông Thái lúc đầu, đều nói có người đang nhìn chằm chằm bà ta. Lúc này Lưu Đại Tráng mới sợ, chạy tới tôi nói hắn có nhặt được một bình gốm ở trong sơn động, bây giờ đang để ở nhà hắn, có thể có liên quan tới cái chết của lão Thái, bảo tôi nhất định phải mau cứu mẹ cậu ta.”
“Chuyện xảy ra rồi hắn mới nói, bây giờ thì tôi còn có thể làm được gì, tôi biết cứu mẹ cậu ta như thế nào?”
“Tôi chỉ có thể bảo Lưu Đại Tráng mau đem bình gốm đã trộm kia phải trả lại về chỗ cũ, may ra có thể khiến ông Rồng thần bớt giận không ra tay với người dân vô tội nữa.”
“Rốt cục không ngờ Lưu Đại Tráng bị cái bình gốm làm cho mờ mắt, cậu ta nói đã mang bình gồm vào núi, bảo với tôi đã đem bình gốm trả lại chỗ cũ rồi. Kết quả ngày hôm sau hai mẹ con cậu ta vẫn phải chết, mẹ cậu ta chết giống hệt lão Thái. Khi chúng tôi vào thì bình gốm kia vẫn đặt trên đầu giường nhà cậu ta, đâu đã trả lại…”