Bất tri bất giác chúng tôi đã đi được hơn ba giờ, trong núi trời tối sớm, hơn nữa rừng cây rậm rạp chặn ánh sáng lại khiến cho hơn bốn giờ chiều trong rừng đã âm u một mảnh, hoàn toàn mất hết ánh sáng tươi đẹp của ban ngày.
Tôi không dám đi xa tìm kiếm nữa mà lui lại gần Đường Dũng.
Anh ta ngược lại không hề có dáng vẻ lo lắng, đi một đoạn lại dừng một đoạn, xé một hộp sữa chua cùng một hộp sữa tươi đặt cẩn thận dưới đất, giống như đang đặt mồi vậy. Sau đó lấy sữa làm trung tâm, trong bán kính hai mét lấy len quấn một vòng quanh các cây chung quanh thành một vòng tròn, cuối cùng lại dùng đất phủ lên dây đỏ xóa dấu vết.
Cứ cách khoảng một dặm anh ta lại làm một lần như vậy. Rốt cuộc tôi đã hiểu vì sao anh ta phải mua nhiều cuộn len đỏ cùng sữa như vậy, cũng là vì để làm cái bẫy này.
Chẳng qua tôi vẫn không hiểu. Không phải chúng tôi đến đây tìm nhân sâm sao, sao nhìn Đường Dũng làm giống như đang đặt bẫy động vật vậy, tôi liền tò mò liền há miệng hỏi anh ta.
Nhưng tôi vừa mới gọi hai tiếng Đường Dũng thì anh ta đã suỵt một tiếng, sau đó nói nhỏ bên tai tôi, bảo có gì không hiểu một lát rồi hỏi, bây giờ không phải lúc nói
Tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục im lặng, đi theo giúp Đường Dũng đặt bẫy. Cứ mải miết như vậy không biết từ khi nào trời đã tối hẳn, đến khi sữa trong xe đã dùng xong thì bốn phía xung quanh đã tối đen không thấy được bàn tay trước mặt nữa.
Tôi cực kỳ sợ hãi, không khỏi đi tới bên cạnh Đường Đũng bám vào tay anh ta, hỏi khi nào chúng ta xuống núi, tôi có chút sợ nơi này.
“Có anh ở bên cạnh em còn sợ cái gì. Nếu có yêu ma quỷ quái nào đám ra đây gây chuyện thìchúng ta đốt lửa đem nó nướng ăn.” Đường Đũng cười nói.
Anh ta giống như đang thích thú cảm giác này. Anh lục lọi trong đám đồ mang theo, lấy ra một cái lều, là lều dành cho hai người.
Sau khi bung lều ra trên mặt đất, Đường Dũng liền bảo nếu tôi thấy mệt thì vào trong lều ngủ.
“Đêm nay chúng ta ngủ trong núi sao?" Tôi cả kinh nói. Mặc dùtrước kia cũng từng ở trong núi nhưng không biết tại sao hôm nay ở cùng Đường Đũng tôi lại thấy lo lắng, lúc nào cũng phải đề phòng Đường Dũng. Gã này háo sắc như vậy, bây giờ còn mang theo lều đôi chứng tỏ đã sớm chuẩn bị, chẳng lẽ anh ta có ý đồ mờ ám gì với tôi
“Phải, nếu muốn có thu hoạch thì buổi tối phải tới kiểm tra. Anh cũng là bất đắc dĩ, nếu không anh đã không để em theo lên núi thế này… Dương Dương, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh không có tâm tư gì khác.” Đường Dũng nói.
Anh ta bị tôi nhìn có chút không được từ nhiên, thở dài trong bóng tối, sau đó lại lục lọi một trận. Lúc lôi ra trên tay anh ta là hai chiếc túi ngủ.
Lúc này tôi mới nhoẻn miệng cười, Đường Dũng thúi này còn nói không có tâm tư khác. Nếu như vừa rồi tôi không trừng mắt nhìn anh ta thì chắc gì anh ta đã chịu lấy túi ngủ ra. Trong núi lạnh như vậy hai người chỉ có thể ôm nhau ngủ để sưởi ấm cho nhau…
Ha ha, đều là trò bịp cũ rích mà thôi.