Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 247-4




Đường Dũng giả bộ chỉ là du khách dạo chơi, hỏi ông chủ toàn bộ rừng Thần Nông thì nơi nào có rừng tốt nhất, nguyên thủy nhất, chúng tôi không thích đi những thắng cảnh đã được khai thác, chỗ đó toàn là người, đi ngắm cảnh không còn thấy đẹp.

Nghe Đường Dũng hỏi ông chủ tiệm cơm liền vỗ đùi, vui vẻ nói Đường Dũng đã hỏi đúng người rồi. Ông ta là người bản xứ, đối với rừng Thần Nông không thể quen thuộc hơn, chúng ta nếu muốn ngắm phong cảnh người bình thường không thấy được thì phải đi sâu vào trong núi. Phần rừng bên ngoài đã được khai thác này cơ bản phong cảnh quả thực đã bị phá hư, không có gì là đẹp, chỉ có sâu trong núi ở khu vực bảo vệ thì rừng tự nhiên còn duy trì dạng nguyên sinh, có thể vào ngắm một chút. Chỉ là muốn đi vào trong đó thì nguy hiểm không ít, đèn pin cùng dụng cụ cứu hộ nhất định phải mang, ngoài ra cũng phải mang theo dao tốt phòng thân, trong núi có không ít động vật hoang dã, mặc dù không có thú dữ nhưng có thể bọn chúng sẽ phát điên mà gây thương tích.

Vừa nói ông chủ còn quay lại phòng bếp, từ bên trong cầm ra hai con dao làm bếp sắc bén đưa cho Đường Dũng, nói chúng tôi không chê thì mang theo phòng thân.

Đường Dũng cũng không khách khí, nhận lấy dao đặt ở trong túi xách, sau đó lại mặt dày mượn ông chủ đèn pin cùng các loại dụng cụ đi rừng, chuẩn bị đồ xong thì cơm cũng làm xong.

Lần này Đường Dũng cũng coi như có chút lương tâm, sau khi cho tôi ăn cháo liền lấy cho tôi rau cùng thịt gà, để cho cái bụng đói meo suốt nhiều ngày của tôi cuối cùng cũng được nếm mùi thịt.

Sau khi cơm nước no nê, chúng tôi liền để xe lại ở tiệm cơm, sau đó không biết Đường Dũng mượn ở đâu được một chiếc xe cút kít, giống như là thứ người dân bản xứ dùng để làm ruộng, trên đó còn có không ít đất.

Đường Dũng cũng không ngại, đem đống sữa chất đầy xe cút kít, cũng đem những cuộn len đỏ đặt lên trên, sau đó đưa tôi theo lối nhỏ của ông chủ tiệm cơm chỉ đi vào trong núi.

Nơi này hầu như đều là đường mòn, chưa trải qua bất kỳ việc xây dựng nào, đường mòn cũng là lối người dân các thôn bên trong đi lại mà thành. Chúng tôi không đi qua khu khai thác thắng cảnh nên không cần mua vé, trực tiếp đi vòng qua vào trong rừng sâu.

Vì mục đích của chuyến đi khiến tôi leo núi cũng không thấy mệt mỏi, tâm tư tập trung nhớ hình dáng của cây nhân sâm Đường Dũng cho tôi xem, vừa đi vừa nhìn chằm chằm lên cỏ dại xung quanh, dùng cành cây gạt đám đỏ ra nhìn, rất sợ bỏ qua cây nhân sâm nào đó.