“Đây là…” Tôi có chút không hiểu, cái tên Thần Nông này nghe rất quen, giống như tôi đã gặp ở đâu nhưng lại nhớ không nổi.
“Đây là một khu bảo tồn thiên nhiên vô cùng lớn của Hồ Bắc, bên trong quan cảnh rất đẹp, sinh thái cũng được bảo vệ đặc biệt tốt, nghe nói cũng có không ít động vật hoang dã vẫn sinh sống ở đó.” Đường Dũng nói.
“Anh dẫn tôi đi xa như vậy không phải tới để săn trộm chứ?” Tôi nghe vậy trong nháy mắt liền lo lắng. Dẫu sao trước khi đi anh ta có nói tìm một món đồ để chữa trị cho Tô Mộc, lúc này còn nói nơi đây có động vật hoang dã, vậy không phải tới bắt trộm thì tới làm gì?
Bắt trộm động vật hoang dã là phạm pháp đó, hơn nữa chúng tôi lại không mang gì cả.
Tôi lo lắng nhìn Đường Dũng, Đường Dũng nhìn tôi đầy gian manh, cũng không giải thích mà chỉ cười mỉm, hỏi lại tôi: “Em nhát gan như vậy mà còn đi theo Tô Mộc bắt quỷ khắp nơi, không sợ mất hồn mất vía sao? Cho dù anh có săn trộm thì có thể để người khác phát hiện sao?”
“Anh thật đúng đi săn trộm?” Tôi nuốt nước miếng một cái, có chút lo lắng.
“Sao có thể, từ trước đến giờ anh đều là thành viên của hiệp hội bảo vệ động vậy, Tô Mộc ở trong lòng anh cùng lắm chỉ có giá trị bằng một con vật. Đừng nói động vật hoang dã, cho dù là chuột chui dưới cống hay chim sẻ bay trên trời anh cũng sẽ không vì Tô Mộc mà làm tổn thương bọn chúng, mạng nào mà không phải mạng?”
Nói xong Đường Dũng rốt cuộc không thừa nước đục thả câu, từ trong điện thoại lấy ra quẹt vài cái, tìm ảnh một cái cây đưa cho tôi: “Lần này chúng ta tới đây mục đích chủ yếu là tìm cái này. Vật này là bổ khí nhất, không riêng gì bổ khí huyết cho người sống mà còn có thể bổ âm khí trên người quỷ, là dược liệu an ủi các loại hồn. Chỉ cần tìm được nó thì lão quỷ tỉnh lại chỉ tính bằng phút.”
“Thật? Thần kỳ như vậy sao!” Tôi liền kêu lên kinh ngạc, nhìn Đường Dũng bán tín bán nghi. Anh ta khoác lác quá sức tưởng tượng, ai biết lời của anh ta lúc này có bao nhiêu phần là thật.
“Đương nhiên là thật, em có biết đây là gì không? Nói ra sợ hù chết em.” Đường Dũng thấy vẻ bán tín bán nghi của tôi liền mất hứng, nói.
“Cái gì?” Tôi nghe Đường Dũng nói liền tò mò, hỏi.
“Nhân sâm, trên trăm năm.” Đường Dũng liếc nhìn tôi một cái, nói mấy tiếng.