Nhưng nói gì Đường Dũng cũng không chịu nghỉ ngơi, cười hì hì lấy ra một hộp cơm giữ ấm bên cạnh, vừa mở ra liền bay ra một mùi thơm của cháo trắng, nói: “Với màu da của anh bây giờ em thấy quầng thâm của anh mới tài. Thôi đừng nói nữa, dậy uống chút cháo đi, sau khi ăn xong nếu không mệt thì theo anh ra ngoài một chuyến.”
“Làm gì thế?” Tôi hỏi, vừa thuận thế ngồi dậy. Ngửi được mùi cháo quả thực bụng tôi đã kêu lên.
Đường Dũng cũng không cho tôi ăn nhiều, múc cho tôi một bát nhỏ. Tôi giống như mấy đời chưa ăn cơm vậy, uống ba hớp đã xong bát cháo, còn muốn bảo anh ta cho uống thêm nhưng anh ta đều gạt đi, bảo tôi mau chóng thay quần áo.
Tôi mơ mơ màng màng cũng không biết đã ngủ bao lâu, quần áo trên người đã sớm bốc mùi, tôi liền đuổi Đường Dũng ra ngoài trước, vào phòng tắm thay một bộ đồ thể thao rồi đi ra ngoài.
Đường Dũng thấy tôi đi ra liền quét mắt một vòng khắp người tôi, toét miệng cười một tiếng, tán thưởng: “Không tệ, rất khỏe khoắn, như vậy thì anh cũng không thấy lo em theo không kịp.”
“Rốt cuộc là đi đâu?” Nghe Đường Dũng nói vậy đột nhiên tôi có chút hồi hộp trong lòng, những ngày qua nằm mỏi, mặc dù bây giờ tôi muốn vận động một chút nhưng cũng không đến nỗi đem tôi vào chỗ chết chứ?
“Đi leo núi vận động một chút, thuận tiện đi tìm một thứ. Không phải em bảo anh trong bảy ngày đêm phải giúp lão quỷ tỉnh lại sao, hôm nay sẽ để cho em nhìn bản lãnh của anh một chút.” Đường Dũng nói, nói xong còn nháy mắt với tôi một cái.
Lần này quả thật tôi có chút lo lắng cho anh ta, tôi thì nghỉ khỏe rồi, chỉ có Đường Dũng đã mấy ngày không ngủ, đi leo núi thật sự không có vấn đề sao?
Tôi còn nói trước với Đường Dũng, nếu như anh ta ở trên núi xảy ra vấn đề gì thì tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào. Đường Dũng thấy tôi nhiều lời liền có chút khó chịu, hỏi tôi có còn muốn lão quỷ tỉnh lại không, nếu như không muốn thì chúng tôi sẽ đi sân chơi, anh ta còn chưa đi chơi cùng tôi ở chỗ đó.
“Vậy đi leo núi đi.” Tôi le lưỡi một cái, gã Đường Dũng này tự nhiên tốt bụng dễ sợ, anh ta không thành vấn đề thì dĩ nhiên tôi lại càng không thành vấn đề.
Khoảng thời gian này Đường Dũng đã ngầm coi xe của Tô Đoàn là xe của mình, đi đâu cũng dùng không biết xấu hổ. Anh ta đưa tôi lên cao tốc gần đó, sau đó đi thẳng một đường về hướng bắc, lái xe rất nhanh giống như đây là đường siêu tốc chứ không phải cao tốc.
Dù sao anh ta hiếm khi lái xe, có giấy phạt cũng là chuyện của Tô Đoàn. Chúng tôi đi nhanh như vũ bão, ban đầu tôi còn tưởng anh ta định đưa tôi đến núi trong thành phố, kết quả xe cứ vậy đi ngàng càng xa, không bao lâu sau chúng tôi đã tiến vào địa phận Hồ Bắc, quẹo xuống một con đường cao tốc khác đi tới huyện rừng Thần Nông.