Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 246-4




Tôi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức liền nghe được tiếng nói mơ hồ có chút quen thuộc. Tiếng nói kia là của một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, hình như bà ta đang mắng người: “Tôi thật phục cậu, nếu đã coi bạn gái là bảo bối như vậy sao không cẩn thận một chút, ba ngày hai lần bị thương, chẳng trách người ta nói không liên quan gì tới cậu. Bọn trẻ các cậu thật… động một chút là tự sát, còn cắt cổ tay! Cũng may vết thương không sâu, máu cũng đã đông lại nếu không thì bây giờ cậu cứ chờ khóc đi!”

“Phải phải, đều là tôi không tốt, tôi không coi chừng được cô ấy. Sau này tôi sẽ không khiến cô ấy tức giận nữa. Bác sĩ đẹp gái khám cho cô ấy một chút, kiểm tra xem cô ấy có còn vấn đề gì khác nữa không.”

“Không có vấn đề gì. Cô ấy bây giờ so với cậu mọi thứ đều tốt, cậu cũng mấy ngày không chợp mắt rồi, mau đi ngủ đi!” Giọng phụ nữ càng ngày càng xa, hắn là đã đi ra.

Tôi liền mở mắn nhìn xung quanh một cái.

Quả nhiên tôi lại trở về trong bệnh viện, mới vừa nói chuyện chính là bà bác sĩ kia. Ngay khi tôi đang nhìn bốn phía tìm kiếm Tô Mộc thì Đường Dũng xoay người lại.

Bộ dáng anh ta lúc này thay đổi rất nhiều, không còn giống trước khi tôi ngủ. Râu ria xồm xoàm, tóc cũng rối tung, đôi mắt to lờ đờ vô thần giống như đang bị dính độc vậy.

Có điều vừa thấy tôi tỉnh lại thì biểu cảm của anh ta liền biến đổi, hai mắt sáng lên hướng tôi chạy tới: “Em tỉnh rồi? Có đói không? Nếu em còn mệt thì ăn chút gì rồi ngủ tiếp, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”

“Anh vẫn luôn không ngủ?” Nhìn dáng vẻ lôi thôi của Đường Dũng bông nhiên tôi có chút đau lòng. Anh ta cùng Tô Mộc không giống nhau, Tô Mộc là quỷ thật ra không cần nghỉ ngơi, còn Đường Dũng chỉ là người sống bình thường, biến thành như vậy nhất định là không chợp mắt.

Thấy vẻ đau lòng của tôi Đường Dũng liền cười tươi, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của tôi, nói: “Thật ra thì anh có ngủ hay không cũng không quan trọng, em đừng quên anh là Long phù, ba ngày không ngủ anh cũng không thấy đói, năm ngày không ngủ cũng không thấy khát…”

“Vậy anh mười ngày không ngủ cũng không thấy mệt sao? Đừng có cậy khỏe, mau ngủ đi, vành mắt đen của anh sắp rơi xuống đất rồi.” Tôi lại đau lòng không biết phải nói sao. Nói cho cùng Đường Dũng cũng bởi vì tôi nên mới biến thành như vậy, trong lòng tôi rất áy náy.