Sau đó hô hấp anh ta càng ngày càng đều đặt, tiếng khò nổi lên xung quanh sao nghe giống như tiếng ngáy. Đường Dũng đã ngủ rồi?!
Ở thời khắc quan trọng như vậy?
Đầu tôi ong một chút, trống rỗng, giống như nổ tung vậy. Lúc này toàn thân tôi đều biến thành một thúng chứa thuốc nổ tùy lúc có thể bị lửa giận đốt.
“Đường! Dũng!” Dường như tôi nghiến răng nói ra hai chữ, tôi giận đến sôi cả người, từng trận từng trận khó chịu ập đến ngực giuống như khí quản của tôi bị bóp vậy, khó thở.
Đường Dũng hơi giật giật, lau nước miếng một cái rồi đổi một tư thế thoải mái ngủ tiếp, chỉ là lần này anh ta ngủ không được mấy giây thì đột nhiên tỉnh lại, giật mình một cái ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn tôi: “Dương Dương? Vừa rồi em gọi anh sao? Anh không nghe thấy gì cả.”
“Anh-nói-sao?” Tôi lạnh tanh nhìn anh ta, gằn từng chữ nói.
Anh ta thấy biểu cảm của tôi không đúng, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi ngoặc, sau đó ánh mắt theo hướng tôi nhìn rồi nhìn sang Tô Mộc.
Thấy Tô Mộc trong nháy mắt anh ta giống như thấy quỷ, run run một chút, khẽ kêu một tiếng rồi sau đó mới lảo đảo đứng dậy, nhìn tôi cười khan hai tiếng, nói: “Thật ra anh ta không có chuyện gì cả, chỉ là ở cùng hồn tích thời gian lâu như vậy nên hồn phách bị chấn có chút hỗn loạn, chỉ cần đưa về nghỉ ngơi cho khỏe là được, không cần phải làm gì cả, chỉ chừng một hai năm là có thể hết bệnh.”
“Thật? Vậy thì tốt.” Tôi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh ấy không có chuyện gì thì tốt. Nhưng sau đó nghe phải một hai năm mới hết bệnh, giọng tôi nháy mắt lại cao lên: “Một hai năm? Nhất định phải lâu như vậy sao? Chúng ta không thể làm gì để giúp anh ấy sao?”
“Ta đây tại sao phải giúp tình địch của mình? Để cho anh ta nhanh tỉnh không phải chính là tự tìm phiến toái cho mình sao? Anh ta ngủ nhiều một chút cũng tốt, như vậy anh liền có thể thay anh ta ở bên cạnh em, chăm sóc em, bảo vệ em. Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén… Dương Dương, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này được không, anh thấy sợ…”
“A, anh còn biết sợ…” Tôi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn anh ta.
Vừa rồi tôi còn đem anh ta làm chúa cứu thế, cho dù mình suýt chút nữa chết đuối cứu anh ta cũng không sao, vậy mà anh ta lại ở giây phúc khẩn cấp như vậy ngủ ngon khiến tôi lo lắng vô ích.
Bây giờ tôi còn có thể đứng nói chuyện mà không ra tay cũng đã là tốt lắm rồi.