Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 245-3




“Từ từ cái gì mà từ từ, bây giờ anh đã không thể chết được rồi, xem Tô Mộc quan trọng hơn.” Tôi dường như đã kêu to lên, đã là lúc nào rồi mà Đường Dũng còn tâm tư ba hoa với tôi.

Đường Dũng bị tôi gầm lên một tiếng liền đột nhiên im lặng mấy giây không nói gì.

Bầu không khí trong nháy mắt có chút căng thẳng, có điều Đường Dũng rất nhanh liền phản ứng, nhìn tôi ai oán rồi nói: “Chưa thấy ai thiên vị như vậy, anh cùng Tô Mộc đều thích em, dựa vào cái gì em lại chỉ quan tâm một mình anh ta?”

Sau đó Đường Dũng lẩm bẩm trong miệng liên tục, tôi cũng không có tâm tư nghe xem cụ thể anh ta đang nói gì.

Cũng may mặc dù ngoài miệng anh ta than như vậy nhưng động tác vẫn rất nhanh chóng, vươn ra hai ngón tay đặt lên cổ tay Tô Mộc, hai mắt nhắm nghiền, nghiêm túc cảm thụ thân thể Tô Mộc, giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.

Tôi ở bên lo lắng thở mạnh cũng không dám, rất sợ tạo ra tiếng động ảnh hưởng tới chẩn đoán của Đường Dũng.

Phải tới nửa giờ, Đường Dũng hồi lâu đều không mở mắt, cũng lại không có bất kỳ động tác gì, giống như Đường Dũng cùng Tô Mộc đều bị đông cứng vậy.

Tôi ở bên cạnh đã gấp gáp như kiến trên chảo nóng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, càng nhiều hơn chính là nôn nóng.

Nhưng nhìn Đường Dũng đang tập trung thế kia, tôi hết lần này đến lần khác đều không dám đi tới quấy rầy, rất sợ tôi động một cái lại khiến suy nghĩ của Đường Dũng bị loạn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng chờ bên cạnh. 

Thời gian lúc này như trôi chậm lại, chưa bao giờ tôi thấy nó đi chậm như vậy.

Ước chừng lại thêm nửa giờ, Đường Dũng vẫn không nhúc nhích. Lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã sớm tới giới hạn, cả người cũng đang run run, tay tôi thậm chỉ đã không còn khống chế được, nhanh chóng ngồi xổm xuống đưa tay hướng tới Đường Dũng, muốn hỏi Đường Dũng rốt cục là thế nào.

“Hò…” Ngay khi trong lòng tôi vô cùng đau khổ thì đột nhiên miệng Đường Dũng phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó đầu ngục xuống một cái, bất động.

“Đường Dũng?” Tôi sợ hết hồn, rốt cuộc không nhịn được liền gọi tên Đường Dũng.

Trả lời tôi lại là một tiếng khẽ, khò… khò…