Không đợi tôi nói xong hết, Tô Mộc ở bên cạnh đột nhiên ‘hự’ một tiếng, cả người cúi xuống, một hớp máu đen từ trong miệng anh ấy phun ra ngoài, văng ra thành một vũng.
“Tô Mộc?” Tôi kêu lên một tiếng, sợ hãi cúi người nhìn Tô Mộc. Lúc này toàn thân nah ấy đã mềm nhũn, ngồi bên cạnh tôi tê liệt, đầu uể oải dựa lên đôi chân đang cứng đơ của tôi.
Biến cố tới quá đột ngột, quá sợ hãi khiến chân tay tôi luống cuống, tôi chỉ có thể ngồi xuống đỡ để Tô Mộc thoải mái dựa vào trên người tôi, vừa gọi lớn tên anh ấy vừa hỏi anh ấy thế nào, vừa rồi mới còn thật tốt sao đột nhiên lại bị thương nặng như vậy.
“Suỵt! Kim Đạt Hải còn chưa đi xa, em nhỏ tiếng một chút kẻo lại khiến hắn quay lại.” Tô Mộc uể oải nâng tay lên, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào trên môi tôi, dịu dàng nói.
Tôi không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể mím chặt môi lại, gật đầu một cái.
Nhìn Tô Mộc trong nháy mắt trở nên yếu ớt như vậy khiến tim tôi đau đớn như bị kim châm, nhưng tôi lại không làm được gì cả.
Giờ khắc này, tôi chưa bao giờ oán hận chính mình như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn ích kỷ chỉ mong Tô Mộc có thể tới bảo vệ tôi, bây giờ Tô Mộc bị thương còn tôi ngay cả năng lực bảo vệ anh ấy cũng không có!
Cũng may Kim Đạt Hải nóng lòng chạy thoát thân không quay lại nữa, tôi ôm Tô Mộc vừa khóc vừa khẽ gọi anh ấy.
Sau khi anh ấy nôn ra màu làn da liền nhợt nhạt, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống rất nhiều, thậm chí ngay cả ý thức cũng sắp không còn tỉnh táo.
Tôi chỉ có thể không ngừng xoa xoa lên người anh ấy, muốn cho nhiệt độ cơ thể anh ấy giảm chậm một chút, đồng thời vừa khóc vừa mắng: “Gã ngốc này, anh mở mắt ra cho em! Không cho phép anh ngủ nghe không! Anh ngủ lần này sẽ không tỉnh lại nữa! Tô Mộc thúi, sao anh lại không nghe lời, lúc trước chính anh mắng em như vậy, bây giờ anh lại còn ngủ. Hức hức…”