Nhưng hết lần này đến lần khác Lại xảy ra chuyện không may, nửa đường lại xuất hiện Tô Mộc. Anh ấy là lệ quỷ, bây giờ hồn tiệm không có ở bên người Kìm Đạt Hải, không có người có thể khắc chế Tô Mộc, chỉ bằng tu vi của Kim Đạt Hải thì cho dù có mười người như thế cũng không thể sánh ngang bằng Tô Mộc.
Dường như trong nháy mắt cục diện đã thay đổi hoàn toàn. Có điều bây giờ Tô Mộc giống như không có tâm tư thu phục Kim Đạt hải, lạnh lùng nhíu hắn một cái rồi xoay người đi tới bên cạnh tôi.
"Dương Dương, anh tới trễ.” Tô Mộc nói
Anh ấy lần nữa mở miệng đã không còn nửa điểm lạnh như băng trong giọng nói như vừa rồi với Kim Đạt Hải, dịu dàng phải chết, nhiệt độ giống như ngay lập tức chuyển từ trời đông giá rét tháng chạp biến thành nắng xuân tháng ba.
Tôi không biết phải hình dung tâm tình của tôi lúc này thế nào, càng vui hơn khi trúng số trăm tỷ ấy chứ.
Tôi liền òa khóc, gọi tên Tô Mộc một tiếng, sau đó phi thân nhào vào ngực anh ấy.
Chẳng qua là tôi muốn di chuyển mới phát hiện chân tôi vẫn còn gắn chặt trên đài tế, căn bản không nhúc nhích được nửa bước.
“Ta cho ngươi một cơ hội, mau chóng mở cấm chế trên người vợ ta ra, ta đảm bảo ngươi có thể chết nhanh một ít, sẽ không qua mức thống khổ.” Ánh mắt Tô Mộc trở lại trên người Kim Đạt Hải, nói.
Kim Đại Hải cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc, toàn thân run rẩy. Ánh mắt của hắn nhanh chóng liếc qua Tô Mộc sau đó rơi vào người tôi, con người đảo nhanh, hiển nhiên còn đang nghĩ phương pháp đối phó.
Tô Mộc cũng không nôn nóng, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn Kim Đạt Hải.
Tôi mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Kim Đạt Hải lúc này, hắn giống như chuột con bị mèo bắt được đem đùa bỡn, vừa hoản loạn vừa sợ hãi, quan trọng nhất vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần Tô Mộc chưa ra tay thì hắn còn có cơ hội chạy thoát.