Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 241




Chỉ thấy hai bên lối đi sau cửa đá treo chằng chịt thi thể người, hiển nhiên chết đã lâu, phần lớn họ không mặc quần áo, trên người chỉ phủ lấy bao bố bẩn thỉu, phía trên bao bố đã đóng một tầng bụi xám dầy đặc, nhìn không ra nhan sắc ban đầu nữa.

"Trời đất ơi, nhiều thi thể như vậy, đây là để làm gì?" Thuồng luồng tiên ẩn trong cơ thể tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả kinh kêu một tiếng.

Ông ấy vừa dứt lời, Đường Dũng liền phát hiện ánh mắt của tôi khác thường, bước nhanh đến trước bảo hộ tôi, sau đó thăm dò nhìn vào cửa đá.

Sau khi nhìn thấy tình cảnh, Đường Dũng cũng không nhịn được hít sâu một hơi dài, cũng may anh vốn là Tăng nhân có kiến thức rộng rãi, kinh ngạc một lát thì liền tỉnh táo lại, thận trọng cầm chày cán bột đi vào trong thông đạo, hai mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu chày cán bột.

"Ông đây sớm đã thấy cái chày kia không đơn giản, nghe nói tăng nhân đỉnh cấp của Thái Lan khi về cõi tiên sẽ rèn đúc thân thể mình thành pháp khí để truyền cho hậu nhân, chắc hẳn cây chày này khi được rèn đúc đã thêm tro cốt của Đại tăng nhân, không chừng phía trên còn lưu lại một tia tàn hồn của tăng nhân đại sư, Đường Dũng bây giờ đang dùng cái chày kia để kiểm tra hàm lượng âm khí trong lối đi, nếu như hàm lượng âm khí quá cao sẽ uy hiếp được người sống, tro cốt trong cái chày sẽ run lên, nhắc nhở Đường Dũng mau chóng rời đi." Thuồng luồng tiên nói.

"Cây chày cán bột kia lại còn cócông năng này, trách không được anh ta luôn mang nó bên mình." Tôi giật mình nói, nói xong tôi không khỏi cũng nhìn về phía cái chày kia.

Chỉ thấy cái chày đợi hồi lâu đều không có phản ứng gì, Đường Dũng vốn trầm mặt rốt cục thả lỏng vài phần, đợi chừng mười phút, giống như đã xác định thông đạo an toàn, mới thu hồi cái chày lại, chìa tay về phía tôi: "Dương Dương, phía trên kia treo đầy thi thể, mà tư thế chết đều khá khủng bố, nếu sợ em liền nhắm mắt lại, vịn tay anh mà đi là được.”

"Tôi..." Tôi nhìn Đường Dũng đưa tay qua lại hơi do dự một chút, lúc đầu muốn cậy mạnh nói là tôi không sợ lắm, có thể tự đi được, nhưng khóe mắt quét đến từng dãy xác chết được treo lên thì cả người đã phát run, dù trên đầu còn phủ khan voan phủ đầy chu sa cũng không ngăn cản được cỗ khí lạnh âm u rợn người kia.

Tôi lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nhiều, sợ giờ nhìn thêm sẽ mơ thấy ác mộng sau này.

Thấy tôi nhắm mắt, Đường Dũng cũng không đợi ý kiến của tôi, liền trực tiếp nắm lấy tay tôi kéo về phía trước.