Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 240




“Không bị anh đập chết coi như đã cám ơn trời đất.” Tôi nói.

Vừa nói tôi vừa bước nhanh hơn, càng đi vào trong khe trống lại càng hẹp, cũng càng tối. Cũng may trước đó đội cứu nạn đã xử lý đơn giản, gia cố lại một chút, cũng treo những bóng đèn mờ dọc trên tường, mặc dù phạm vi phát sáng không lớn nhưng cũng may còn có thể thấy đường.

Tôi đi theo tín hiệu của Giao tiên sâu vào bên trong, đến khi đi tới cuối lối đi mà đội cứu nạn tạo ra vừa vặn cảm giác được lúc này Giao tiên đang ở ngay phía dưới tôi.

Nhưng phía trước mặt tôi không có đường, tất cả các nhân viên cứu hộ lúc này đã không dùng lối đi này nữa mà đang dùng máy xúc đào từ phía trên xuống. Tôi nhìn xung quanh không có ai hỗ trợ, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn Đường Dũng, hỏi anh ta có mang xẻng hay cái gì đó không, nếu không thì đem cái dù trong tay anh ta cho tôi mượn cũng được, thứ đó mới vừa rồi chém sắt như chém bùn, dùng để đào hố chắn hẳn cũng tiện tay.

Biết tôi lại muốn tự mình đào hố đi xuống, Đường Dũng nhìn tôi, nói: “Bà chị à, bà không nói đùa chứ? Bà có chắc chắn bây giờ bọn họ đang ở phía dưới? Lỡ như đào sai không phải uổng phí thời gian sao? Huống chi đây là bảo bối của Tô Đoàn, lúc đi ra cậu ta cố ý giao phó cho anh giữ thật tốt, bây giờ em lại muốn dùng nó để đào hố, cái này mà để Tô Đoàn biết còn không phải cậu ta sẽ đau lòng chết.”

“Ông cậu ấy quan trong hay cái dù này quan trong? Đây đã là lúc nào rồi, anh mau đưa dù cho tôi đi. Nếu như Tô Đoàn đòi anh bồi thường thì cứ bảo cậu ấy đến tìm tôi!” Tôi nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của Đường Dũng liền nóng nảy. Bây giờ tôi biết rõ Giao tiên bọn họ ở dưới chân tôi nhưng tôi lại không xuống được, trong lòng đã như lửa đốt, bây giờ lại thấy Đường Dũng không chịu đưa cây dù cho tôi, tôi liền xông tới cướp.

Sắc mặt Đường Dũng căng thẳng, có lẽ anh ta sợ cây dù làm tôi bị thương liền nhanh chóng đưa cây dù ra sau lưng, cũng không kịp thu lại dù, loạng choạng thế nào cây dù chạm vào cái cọc gỗ được gia cố tạo lối đi. ‘Rắc’ một tiếng giòn dã, cái cọc gỗ đã gãy lìa thành hai nửa, nơi cọc gỗ chống đỡ trong nháy mắt đất đá vụn đã rào rào rơi xuống.

Đường Dũng cũng hít sâu vào một hơi, lúc này tôi mới chú ý, vừa rồi chiếc dù va vào cọc vô cũng đồng thời bên kia chạm vào cánh tay anh ta, giống như một con dao cắt ra một vết thương lớn, lúc này máu đang tuôn ra, nếu không phải anh ta mặc áo trắng thì tôi thậm chí còn không chú ý tới anh ta bị thương.