Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 239-5




Bây giờ đã là trong lúc nguy cấp, tôi cũng lười so đo cùng anh, liền khoác khăn voan đỏ chót lên đầu kia đi về phía thư viện, lúc này tòa nhà đã sập thành phế tích, bất quá xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ hiệu trưởng liền canh giữ ở cổng, chỉ huy một đám người mặc đồng phục tổ chức cứu viện.

Vì tránh phiền phức, lúc tôi đi ngang qua bên người bọn họ liền cố ý rút chút yêu khí từ thượng đan điền bao trùm trên người, để bọn họ nhìn không thấy tôi, sau đó đi xuyên qua cái hốc bọn họ đào ra được.

Mặc dù đầu đội khăn khiến sức quan sát bị ảnh hưởng đi rất nhiều, cơ hồ không cảm ứng được sự tồn tại của tiệm khí, nhưng tôi có trực giác, Kim Đạt Hải và hồn tiệm còn ở nơi này, mà vừa rồi điều động yêu khí tôi cũng thuận tiện kêu gọi thuồng luồng tiên hai lần.

Mặc dù ông ta không lên tiếng đáp lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ta ở rất gần tôi, mà vị trí lại chỉ vào dưới mặt đất, chắc hẳn phía dưới thư viện không hề đơn giản chút nào.

Khi tôi bước vào cái hang cứu viện thì Đường Dũng cũng đã đuổi theo, trong tay anh cầm đủ thứ đồ, tay trái cầm cái chày cán bột bảo bối của anh, tay phải cầm một chiếc ô lớn đen tuyền, chiếc ô nhìn rất cứng cáp, không giống với những chiếc ô làm bằng vải chống nước thông thường khác.

Quả nhiên khi đi theo tôi tiến vào cái hang cứu viện, Đường Dũng không ngừng lải nhải nói: "Bình thường Tô Đoàn đều mang theo chút trang bị gì đâu không, khó trách bản lãnh bắt quỷ kém như vậy, một đống hàng rách nát, nếu trong lúc nguy cấp mà dùng thứ này bảo vệ tính mạng, chẳng phải phí công vô ích hay sao!"

Vừa nói chiếc ô trong tay anh phật một tiếng giống như đã chạm đến cơ quan nào đó, lập tức bung ô ra, trong nháy mắt mặt ô đen tuyền phát ra một thanh âm va chạm của kim loại, khi ô vừa được bung ra thì vách tường phế tích bên cạnh bị ô dù nện vào, trên người tôi còn bị văng vào vài mảnh đá vụn.

Shit, đây là ô gì sao lại giống hệt như đao vậy, chép sắt như chém bùn luôn?”Đường Dũng cũng giật nảy mình, thầm mắng một câu, nói xong chống chiếc ô lên đầu tôi nói: “Dương Dương, cẩn thận một chút, chiếc ô này vô cùng sắc bén, cũng may có đồ chơi này, lát nữa đá vụn mà rơi xuống đây đảm bảo không thể rơi trúng đầu em được."