Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 239-3




Nói chuyện một hồi chúng tôi đã ngồi trong xe, Đường Dũng giống như không cảm nhận được sự xem thường của tôi, vẫn cười híp mắt bảo tôi thắt dây an toàn, sau đó kéo cần ga, xe giống như ngựa hoang được cởi dây, trong nháy mắt đã chạy thật xa.

Tôi sợ hãi lập tức tóm lấy dây an toàn thắt vào, cũng may Đường Dũng mặc dù lái xe nhanh nhưng coi như tương đối ổn, ngồi một hồi liền thích ứng, lúc này trái tim đập thình thịch mới chậm rãi ổn định. Chúng tôi một đường vượt qua cả đèn đỏ lao vùn vụt, đến khi xe dừng trước tòa nhà thư viện mới hết chừng hai mươi phút.

Đường Dũng dừng xe lại ổn định rồi mau mắn chạy tới giúp tôi mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra trong nháy mắt tôi liền cảm nhận được cảm giác bị áp bách quen thuộc, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp cổ tôi khiến tôi khó thở.

Tích khí thật mạnh!

Lòng tôi trầm xuống, đây tuyệt đối là tích khí không thể sai, giống hệt với cảm giác lúc trước tôi ở nhà Kim Đạt Hải cảm nhận được, chẳng qua cảm giác áp bách của tích khí lúc này lại mạnh hơn rất nhiều. Lúc ấy khi tôi cùng tích khí ở trong nhà Kim Đạt Hải cũng mới khó thở, bây giờ chỉ vừa mới đến gần tòa nhà thư viện tôi đã cảm thấy như bị bóp cổ.

Dường như trong nháy mắt mặt tôi liền đỏ bừng, hai tay tôi cũng không nhịn được đưa lên cổ, muốn đem bàn tay vô hình kia tháo xuống. Nhưng bất kể tôi cầm nắm thế nào thì trên cổ tôi vẫn trống không, căn bản không có bản tay nào cả nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng mãnh liệt.

“Dương Dương, em sao thế?” Lúc này Đường Dũng cũng phát hiện ra tôi dị thường, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng đóng cửa xe, sau đó quay vào trong xe lo lắng nhìn tôi.

Cửa xe vừa đóng lại thì cảm giác khó thở kia trong chớp mắt giảm bớt rất nhiều, thật giống như cửa xe đem ngăn cách tích khí ở bên ngoài vậy. Tôi hít lấy hít để từng hớp không khí, cũng không để ý trả lời câu hỏi của Đường Dũng. Anh ta thấy tôi không đếm xỉa tới mình liền đưa tay ra sau lưng tôi khẽ vuốt giúp cho không khí dễ lưu thông hơn.

Tôi thở dốc một hồi mới cảm thấy trong phổi lần nữa tràn đầy dưỡng khí, thư thái hơn được một ít, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn đống đổ nát của tòa nhà, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mặt tôi đã trắng bệch, giống như vừa mới chết qua một lần.

“Kim Đạt Hải cùng hồn tích đều ở đây, cũng không biết hồn tích kĩa đã xảy ra chuyện gì, uy lực tăng rất mạnh, vừa rồi anh chỉ mở cửa tôi liền không thể hít thở, giống như bị người khác bóp chết vậy.” Tôi nói.

Nghe tôi nói, rốt cuộc Đường Dũng không cười được nữa, trong đáy mắt cũng vạch qua vẻ khiếp sợ, thận trọng nói: “Xem thế này, sợ là hồn tích đã hoàn toàn được dưỡng thành.”

“Vậy còn Tô Mộc?” Trái tim tôi thắt lại một cái, nhớ đến cảm giác đáng sợ khiến trái tim tôi như bị dao dâm vậy, không nghĩ hồn tích thực sự lại lợi hại như vậy. Tô Mộc đã sớm đến đây, chẳng lẽ anh ấy đã…