"Bà Hai đừng lo, xác thực ông Hai đã bị thương, có điều thương không nặng, đối với Ông Hai mà nói không là gì, kỳ thật ông ấy một mực tại bên cạnh chăm sóc bà, có điều vừa rồi lại có việc gấp nên vừa rời đi." Tô Đoàn nói.
Cậu ấy vừa nói xong, Đường Dũng liền cười đểu: "Có việc gì gấp hơn chuyện của Dương Dương chứ? Dương Dương nhập viện mà anh ta còn có tâm tư xử lý chuyện khác, nói cho cùng Dương Dương không quan trọng gì với hắn cả."
"Được rồi, chỉ mình anh quan tâm tôi được chưa, thế giới này trừ anh ra thì không còn ai tốt với tôi nũa rồi." Tôi không nhịn được nói dỗi Đường Dũng.
Bị tôi nói Đường Dũng không nói gì nữa, đôi mắt to chớp chớp nhìn tôi, như bị ấm ức, ánh mắt kia như đang lên án sao tôi có thể nói anh như vậy, đông cứng lòng anh.
Bị ánh mắt ai oán của anh nhìn chằm chằm. Lòng tôi vừa cứng như đá liền bỗng mềm nhũn, giống như vừa gây nên tội ác tày trời vậy.
Đường Dũng này thật là, rõ ràng chính là một Hỗn Thế Ma Vương, vừa bị ức hiếp liền như trẻ con, tôi thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, Tôi biết anh tốt với tôi, nhưng người tôi thích là Tô Mộc, với lại..."
Nói đến đây, mặt tôi nóng lên, không cần nhìn tôi cũng biết bây giờ tôi đang đỏ mặt: "Tôi và Tô Mộc đều đã... sắp kết hôn rồi, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, nếu không tôi giới thiệu một người bạn gái cho anh, Tôi có một cô bạn xinh đẹp, tính cách tốt...”
Không đợi tôi nói xong, vẻ mặt Đường Dũng liền trầm xuống, trực tiếp ngắt lời tôi nói: "Chuyện của anh em đừng quản, mặc kệ em thích ai, chỉ cần còn chưa kết hôn, em vẫn là bạn gái anh, anh sẽ khiến em thích anh.”
Nói xong Đường Dũng không nói gì nữa, cũng không rời đi, yên tĩnh trông nom bên cạnh tôi.
Bầu không khí nháy mắt trở nên lúng túng, bỗng nhiên tôi liền hối hận khi nói những lời vừa rồi, bầu không khí này còn không tự nhiên bằng khi nãy Đường Dũng và Tô Đoàn cãi nhau, tôi không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Còn Kim Đại Hải và hồn tiệm thì sao? Mọi người xông vào đánh ông ta một trận sao? Sau khi tôi ngất đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng trong nháy mắt lại hồi phục lại tinh thần, giống như cũng cảm thấy bầu không khí vừa rồi rất khó chịu, muốn thay đổi lại bầu không khí liền nói: "Có thể xảy ra chuyện gì? Em nói Kim Đạt Hải chính là ông già kia phải không, đương nhiên bị tôi hung hăng đập cho một trận, báo thù rửa hận cho em, không nghỉ đủ hai ba tháng thì không thể xuống giường được, nếu không phải do tên quỷ già Tô Mộc ở bên cạnh vướng chân vướng tay, anh đã giải quyết xong Kim Đạt Hải rồi, đâu cần phiền toái như vậy nữa chứ!"
"Chuyện phiền toái gì?" Tôi nghe ra sơ hở trong lời Đường Dũng, lại thêm Tô Đoàn vừa nói Tô Mộc có việc gấp, tôi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Bị tôi hỏi một chút, sắc mặt Đường Dũng giật mình, ngoài ý muốn nhìn tôi hai cái, nói: "Không có chuyện gì phiền phức cả, anh chỉ nói là ông già Kim Đạt Hải quá tà dị, giữ lại là họa, sớm muộn gì cũng gây tai họa.”
"Không đúng, anh không nói thật, khẳng định là xảy ra chuyện gì đúng hay không, anh thành thật nói cho tôi, nếu không nói, tôi liền về trường học tìm Tô Mộc." Tôi vừa nói vừa ngồi dậy, mang giầy vào.
Đường Dũng thấy thế vội vàng ngăn lại tôi, buồn bực thở dài: "Dương Dương, em ở cùng Tô Mộc thời gian dài như vậy đều bị anh ta dạy hư, bây giờ lại trở nên tinh ý như vậy, sao em biết anh ta quay lại trường học?"
Nói nhảm, do cảm ứng thôi, vừa rồi tôi cảm ứng được thuồng luồng tiên bây giờ đang ở khu vực gần Giang Đại, không có chuyện gì chạy đến đó làm gì, chắc chắn là theo chân Tô Mộc, Thêm nữa Tô Đoàn và Đường Dũng né tránh, bây giờ tôi đã có thể khẳng định, bên trường học lại xảy ra biến cố gì rồi.