"Ai? Thật sự tôi không phải là..." Tôi bị nữ bác sĩ nọ làm cho không còn gì để nói, nói giải thích, nhưng lời còn chưa nói hết, nữ bác sĩ đã đóng lại cửa phòng bệnh.
"Không cần giải thích Dương Dương à, em giải thích làm gì, vả lại bây giờ thì chưa nhưng sớm muộn cũng sẽ, bây giờ nói với mọi người em không phải bạn gái anh, đợi đến khi thành bạn gái anh lại đi theo giải thích cho bọn họ à, vậy không phải nói một đằng làm một nẻo sao? Như vậy không được đâu Dương Dương à." Đường Dũng cười hì hì ngồi xuống cạnh giường bệnh của tôi nghiêm trang đàng hoàng nói hươu nói vượn, chọc Tô Đoàn nằm cạnh liên tục liếc mắt.
Tôi vừa tỉnh, tinh thần còn không tốt, không muốn cãi nhau cùng Đường Dũng, liền xoay đầu về phía Tô Đoàn, hỏi cậu ấy: "Vết thương trên người cậu thế nào rồi?"
"Cháu không sao cả bà Hai ạ, chỉ là khi hoả táng bị người ám toán dẫn đến nổ axit xác thối, bị thương nhẹ, bây giờ đã băng bó kỹ, điều dưỡng mười ngày nửa tháng liền có thể xuất viện." Thấy tôi hỏi, Tô Đoàn cười cười nói.
Nói xong trên mặt cậu ta còn xẹt qua một tia tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc trong khoảng thời gian này không thể giúp Ông Hai bắt hồn tiệm, Ông Hai lại không tiện ra tay với hồn tiệm..."
"Cái gì mà không tiện, anh ta sợ thì có, dù muốn ra tay nhưng không thể làm gì được hồn tiệm, cũng không phải cuối cùng dựa vào ông lớn tôi đây sao!” Không đợi Tô Đoàn nói xong, Đường Dũng liền mở miệng nói.
Anh ta đây là hoàn toàn đang muốn gây sự, dù tính Tô Đoàn tốt, bị anh ta khiêu khích nhiều lần cũng nóng mắt, giãy dụa muốn từ trên giường bệnh nhảy xuống đánh Đường Dũng, nhưng do bị thương nặng hơn tôi, còn là ngoại thương, vừa động liền đau đến hít mạnh một hơi, sau lại nặng nề ngã lại trên giường.
Tôi vội hung hăng đưa tay đánh vào vai Đường Dũng bảo anh ngậm miệng, đừng trêu chọc Tô Đoàn nữa.
"Có nghe thấy không thằng nhóc con, bà lớn của cậu lên tiếng, ông lớn của cậu là tôi đây mới không chấp nhặt với cậu." Đường Dũng cười tí tửng nhìn tôi, ngoài miệng còn không chịu buông tha người, nói với Tô Đoàn.
Tô Đoàn sắp bị Đường Dũng làm tức đến nổ đầu, tôi thấy Đường Dũng không chịu nghe lời tôi, cũng giả bộ tức giận nghiêng đầu đi, không nhìn Đường Dũng nữa, hỏi Tô Đoàn: "Tô Mộc đâu? Anh ấy không sao chứ, tôi nhớ trước khi tôi ngất đi thì anh ấy cũng đến tìm hồn tiệm, giờ sao không có ở đây chăm nom, có phải bị thương rồi hay không?"
Hỏi xong tôi không khỏi sốt ruột, dựa theo tính tình Tô Mộc, mặc dù trầm ổn hơn Đường Dũng nhiều, nhưng anh vô cùng để ý đến tôi, giờ tôi nhập viện vậy mà anh lại không ở bên cạnh chăm nom."