“Ngươi lại là người của Diệp gia? Nói đi, ngươi tên là gì?” Hắn hỏi tôi, đồng thời ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang cạo trên mặt tôi, giống như chỉ cần tôi nói sai nửa chữ thì trong nháy mắt hắn sẽ kết liễu tôi.
Tôi sợ hãi ngay cả thở mạnh cũng không dám, rất trước mặt hắn ngay cả hô hấp cũng là sai. Thật khó có thể tưởng tượng, ngày hôm qua ở trước mặt chúng tôi còn là bộ dáng khúm núm sợ hãi tới vỡ mật, vậy mà chớp mắt một cái đã trở nên âm u như vậy, giống hư đã hoàn toàn biến thành người khác. Kĩ năng đóng kịch của hắn quả thật rất tài tình, ngay cả diễn viên được giải Oscar có khi cũng phải cúi lạy trước hắn.
“Diệp Dương…” Tôi run run nói.
Nói xong tôi không dám nhìn hắn, hai mắt nhắm thật chặt. Nếu như hắn thật sự có quan hệ với Diệp gia thì nhất định sẽ biết được là tôi nói dối, đến lúc đó… cũng chỉ có thể coi số tôi có tốt hay không.
Thình thịch, thình thịch… Tim tôi đập thật nhanh giống như đang đợi chết, mặc dù tôi đã có kinh nghiệm ‘chết’ một lần, nhưng lần trước chẳng qua chỉ là Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi chứ không hoàn toàn giết chết tôi, ai biết một hồi thật sự bị giết thì hồn phách của tôi có còn may mắn như vậy nữa hay không hay sẽ trở thành cô hồn dã quỷ lai vãng ở nhân gian.
Đầu óc tôi rối bời, cảm giác mấy giây này dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Ngay khi tình thần tôi căng thẳng sắp nổ tung thì tôi nghe được một tiếng thở ra, tiếng nói đã lại phát ra từ trên ghế sa lon, nói: “Diệp Dương, nếu cô là người Diệp gia vậy thì tôi nể mặt Diệp Công không làm khó dễ cô. Cô lại đây ngồi đi.”
Nghe được câu này tôi thở phào một cái, tinh thần đang căng thẳng trong nháy mắt thanh tĩnh lại, xem ra ông trời đối với tôi cũng không tệ lắm, để cho tôi đánh cược đúng.
Tôi liền mở mắt ra nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng đã dọn trống chỗ bên cạnh trên ghế sa lon, chỉ vào lớp đệp nhơm nhớp bẩn thỉu trên sa lon bảo tôi tới ngồi.
Cơ mặt tôi run lên, ánh mắt nhìn lên đệm sa lon bẩn thỉu, vốn định nói tôi không mệt có thể đứng nhưng nhìn ánh mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn tôi, mặc dù mở miệng bảo tôi ngồi xuống nhưng xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Không thể làm gì khác hơn, tôi nuốt nước miếng một cái, cắn răng đi tới ngồi trên ghế sa lon.