Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 235-2




Nói xong gã thầy cởi áo khoắc màu đen trên người quấn vào cổ tôi để che đi vết thương, con dao cũng chuyển đến phía sau tôi ấn chặt vào trên lưng, giọng khẽ nói: “Đợi lát nữa ra ngoài cô nên thành thật một chút cho tôi, không được để người khác nhìn thấy sự bất thường gì, nếu không...ha ha.”

"Tôi sẽ không." Tôi vội vàng cam đoan, lúc này con dao của hắn đang ấn chặt lưng tôi, đó là vị trí quả thận, tôi sợ hắn kích động rồi lại run tay, chỉ có thể hết sức phối hợp với hắn mà thôi.

Hắn ta thấy tôi thành thật thì áp tôi rời khỏi bệnh viện, hướng đến bãi đỗ xe bệnh viện, tôi không dám di chuyển loạn xạ, khi ra khỏi tòa bệnh viện thì cố gắng đưa mắt nhìn đến phía trên, chỉ thấy mái nhà trên sân thượng, có một thân ảnh nho nhỏ trong tay giơ cái chày, đang dọc theo hàng rào sân thượng mà di chuyển.

Gà ngốc này!

Trong lòng tôi tuyệt vọng, vốn trông cậy vào Đường Dũng có thể phát hiện tôi rồi chạy tới cứu tôi, kết quả hắn còn đang tìm tung tích người kia.

Chút hy vọng cuối cùng bị đứt gánh, tôi bị gã thầy nhét vào xe, hắn để tôi ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, trên xe còn chuẩn bị dây thừng xích chân, trói tôi lại không kẽ hỡ nào rồi lái xe chạy vội rời khỏi bệnh viện.

"Cái đó..." Chiếc xe rời khỏi bệnh viện gặp ngã rẽ liền rẽ vào, bảy lần quẹo tám lần rẽ cũng không biết hắn ta muốn dẫn tôi đi đâu, tôi hít sâu hai cái mở miệng nói: "Thầy muốn đi đâu?"

"Câm miệng! tốt nhất cô nên thành thật một chút, đừng hỏi thăm linh tinh, cũng đừng trông cậy vào sẽ có người đến cứu cô." Gã thầy liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của tôi, hung ác nói.

Tôi không thể nói gì chỉ có thể nuốt nước miếng một cái.

Vừa nuốt xuống vết cứa trên cổ như bị toác ra, thêm một lần đau thấu tim gan.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, không còn dám chọc giận gã thầy này nữa, đành thành thật ngồi trên xe, cố gắng nhìn dọc đường, muốn nhớ kỹ con đường này, kết quả tôi vừa được hai cái, giọng nói lạnh giá của gã thầy lại vang lên lần nữa: "Nhắm mắt lại."

"Ách..." Tôi lên tiếng, trong lòng khổ sợ, ấm ức đến muốn khóc ra.

Đều do đồ đần Đường Dũng, vậy mà có thể để tôi bị bắt đi, nếu lúc ấy đi cùng tôi là Tô Mộc, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ được tôi.

Tôi đột nhiên rất nhớ Tô Mộc, cũng không biết hiện anh đang ở đâu, đang làm gì?

Một đường nhắm mắt lại, xe trên đường băng băng mà chạy, tôi có thể cảm nhận được thỉnh thoảng chiếc xe lại ngoặt vào một ngã rẽ, lúc trước khi còn mở to mắt thì có thể miễn cưỡng nhớ phương hướng, bây giờ mắt đã nhắm, xe lượn mấy vòng đã khiến tôi choáng váng, xe chạy khoảng một tiếng động hồ không nghỉ mới dừng lại.