Nói xong anh ấy vung tay lên, một tia mỏng âm khí liền bay hướng tới thầy giáo kia, ở mắt thầy giáo kia tạo một mắt kính âm khí bao trùm mắt của thầy.
Thầy giáo liền cũng có thể thấy được âm khí đen ngòm đang tràn ngập trên người Tô Mộc, sắc mặt căng thẳng, chỉ Tô Mộc nói: “Cậu đây là…”
“Âm khí, anh ta là lão quỷ vạn năm. Ông dám cả gan trước mặt anh ta lừa gạt, sau này chết thì chờ anh ta cắt đầu cắt lưỡi tống xuống địa ngục.” Đường Dũng nói.
Nói xong Tô Mộc còn đặc biệt phối hợp đưa tay ra, ngón tay từ từ biến ra quỷ trảo, hướng thầy giáo kia đi tới.
Thầy giáo kia nhất thời bị sợ lui về phía sau liên tiếp, muốn xoay người chạy trốn nhưng có lẽ ông ta đã bị Tô Mộc dọa sợ vỡ mật, hai chân mềm như mì sợi, mắt nhìn Tô Mộc từ từ đi tới trước mặt, uỵch một tiếng ngã ra trên mặt đất, khóc lóc nói: “Ngươi đừng tới đây! Tôi nói! Đều là Hiệu trưởng bảo tôi làm như vậy, ông ta bảo tôi xóa tên Chu Lan trong danh sách, sau đó tăng thêm ba sinh viên nữ, tôi chẳng qua chỉ nhận lệnh làm việc, cái gì cũng không biết.”
“Sớm như vậy thì đã xong rồi, bình thường hỏi ông không chịu nói, phải biến thành quỷ hù dọa ông thêm một lát mới được.” Đường Dũng liếc mắt, tức giận nói.
Nói xong anh ta lại hỏi tại sao Hiệu trưởng lại phải làm như vậy.
Lúc này thầy giáo kia đã không còn chút tâm tư phản kháng nào, Đường Dũng hỏi cái gì ông ta liền nói cái đó: “Vì tiền. Thật ra thì đêm Chu Lan chết chìm đó thầy Hiệu trưởng nhận được tin từ một người bí mật, người đó bảo thầy hiệu trưởng cả đêm làm lưới bảo vệ ở bờ sông, làm bảng cảnh báo, như vậy khi xác định trách nhiệm thì trách nhiệm của nhà trường sẽ ít đi một chút, tiền bồi thường gia đình Chu Lan cũng có thể ít đi một chút.”
“Vậy việc này với việc thay đổi danh sách nghiên cứu sinh có quan hệ thế nào? Người bí ẩn kia là ai?” Đường Dũng lại hỏi.