“Ừ.” Tôi gật đầu một cái, đem điểm khả nghi của lưới bảo vệ ở bờ sông nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc không lên tiếng, anh ấy cau mày suy nghĩ, nghiêng đầu bảo Tô Đoàn đi gọi giám thị coi thi tới.
Tô Đoàn đáp một tiếng rồi xoay người rời đi. Chờ sau khi Tô Đoàn đi, Tô Mộc lại hỏi tôi cây kim vừa rồi bóng đen kia đánh lén tôi có mang theo không.
“Có.” Tôi đem cây đinh sắt nam châm từ trong túi ra đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhận lấy đinh cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó khóe miệng anh ấy đột nhiên cong lên mỉm cười.
“Anh cười cái gì?” Tôi không hiểu liền hỏi, nhìn dáng vẻ của anh ấy giống như biết lai lịch của chiếc đinh này.
“Không có gì, chẳng qua chỉ là gặp bạn cũ mà thôi. Chiếc đinh này cũng không muốn bắn vào đầu em, chẳng qua là đưa lễ ra mắt cho em mà thôi.” Tô Mộc nói.
Tôi nghe anh ấy nói đầu óc các mù mờ, hỏi: “Hắn ta là ai?”
Đang nói thì từ trên cầu thang đã truyền đến tiếng ồn ào cắt đứt lời tôi, hai người an ninh cùng nhau áp tải một người mặc đồ đen đi xuống, nói: “Đã bắt được, cô nhìn xem có phải là người này hay không?”
“Phải, chính là hắn!” Tôi liền nhận ra ngay bóng người này, hắn ta lúc này đang cúi gằm mặt xuống giống như không dám ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi liền đi tới gần hắn ta, Tô Mộc nói hắn là bạn cũ của tôi khiến tôi lại muốn nhìn xem rốt cuộc người này là ai.
“Ngẩng đầu lên.” Tôi nói.
Người đó lắc đầu một cái, im lặng, đầu vẫn cúi gằm xuống.
Tôi thấy khó chịu liền đưa tay muốn ép hắn ta ngẩng đầu lên.
Chẳng qua tay tôi vừa mới đưa tới thì người đó đột nhiên nói ‘Hừ!’ một tiếng, sau đó cánh tay tôi đáu nhói, giống như vừa bị cắn!
Tôi sợ hết hồn, theo bản năng rụt tay lại. Cũng may người kia cắn tôi một cái lập tức liền buông lỏng, khiến tôi thu tay về còn có chút mất cân bằng, lui về sau vài bước.
“Tô Mộc, không phải tôi đã nói trong thời gian tôi không có ở đây thì anh phải bảo vệ Dương Dương sao? Đầu tiên là cái đinh thép, bây giờ là ngón tay Dương Dương, nếu vừa rồi tôi dùng lực một chút thì tay cô ấy đã gãy.” Một âm thanh quen thuộc dị thường vang lên.