“Không đúng.” Viên cảnh sát lắc đầu một cái, cũng không biết là anh ta đang nói chuyện với tôi hay đang nói với chính mình: “Nơi này nước sâu, nhiều nhất cũng chỉ mười mét, những chỗ khác cạn hơn cũng phải cỡ năm mét, cho dù mười mét hay năm mét thì đối với người không biết bơi đều giống nhau, nhà trường hẳn đem rào cả bờ kè lại mới đúng. Hơn nữa một người thật lòng muốn chết tại sao phải tìm tới nơi phiền phúc này, trực tiếp đi mấy bước sẽ đến chỗ bờ kè không có hàng rào nhảy xuống không phải dễ dàng hơn sao?
“Anh nghi ngờ Chu Lan là bị người hại chết?” Rốt cuộc tôi nghe ra được ý của viên cảnh sát, cả kinh nói.
“Tôi không có bằng chứng.” Viên cảnh sát không thừa nhận cũng không chối, nói xong tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm mặt nước.
Tôi liền suy nghĩ lại một lượt, chưa từng nghĩ Chu Lan có thể là bị người hại chết. Nếu như cô ta không kịp đề phòng bị người đẩy xuống, hơn nữa trong nước lại có âm khí thì quả thật có thể trực tiếp tấn thăng thành quỷ mới, hơn nữa trước khi chết cô ta đang rất bi phẫn…
Nghĩ tới đây tim tôi đột nhiên đập mạnh, chuyện càng ngày càng phức tạp.
Nếu Chu lan thật sự bị người hại chết, vậy thì người hại chết cô ta là sai?
Kẻ đó hại chết Chu Lan là vì điều gì? Với những gì tôi thấy trước mắt, kẻ hại chết Chu Lan nhất định không phải người bình thường. Hắn cố ý đẩy Chu Lan chết ở dưới sông, sau đó lợi dụng oán niệm trên người cô ta để thúc đẩy thực lực cô ta tăng lên, sau đó điên cuồng giết người…
Tôi càng nghĩ càng kinh hãi, muốn nhanh đi tìm Tô Mộc để đem phát hiện mới này nói cho anh ấy. Chẳng qua tôi vừa mới quay đầu lại thì đột nhiên bên tai truyền tới một tiếng động nhỏ, giống như âm thanh ngân châm* rơi xuống đất, tiếng không to lắm nhưng tôi nghe rất rõ. (*ngân châm: ám khí nhỏ như cây kim)
Sau đó có thứ gì đó từ trên người tôi rơi xuống.
Cúi đầu nhìn một cái, hóa ra là một cục nam châm, phía trên đó còn đang hút thật chặt một chiếc đinh sắt có đầu nhọn hết sức sắc bén. Nếu như vừa rồi tôi không quay đầu thì chỉ sợ cây đinh sắt này đã đâm vào trong đầu tôi!