Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 207




Tôi định nói là phải, nhưng lời vừa mới ra tới miệng thì tôi lại chú ý, hỏi cô ấy tại sao lại hỏi như vậy?

“À, tôi vừa rồi đưa thức ăn tới hậu viện, vừa lúc nghe được các vị khách kia đang nói chuyện về một cô gái có tên là Lộc Dương, nghe bọn họ tả thì dung mạo cùng quần áo rất giống cô cho nên mới lắm mồm hỏi một câu, muốn xem có phải cô cùng các vị khách kia có phải là bạn hay không, dẫu sao mọi người có khẩu vị giống nhau như vậy, cùng thích ăn gà.” Cô chủ cười giải thích.

“Khách ở hậu viên nhắc đến tôi?” Tôi càng thấy ngoài ý muốn, nếu đây là Giang Minh thì cũng có thể không chừng sẽ gặp người quen, nhưng rõ ràng đây là Lạc Dương, chẳng lẽ Tô Mộc đang ăn cơm ở hậu viện?

Nhưng khả năng này không lớn, dẫu sao tối nay Diệp gia đã chuẩn bị dạ tiệc cho Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng không thích đồ ăn dương gian.

Nghĩ tới đây tôi lập tức cảnh giác, ở Lạc Dương ngoại trừ Tô Mộc cùng Tô Đoàn khi nói chuyện có thể nhắc đến tôi thì tôi không nghĩ ra còn có ai nói về tôi nữa.

Tôi nói với bà chủ đi ra hậu viện xem một chút, bảo cô ấy tiếp tục phục vụ các khách khác, cứ coi như không biết tôi đang ở đây.

Nói xong tôi cùng Giao tiên đi hướng tới hậu viện.

Hậu viện bài trí cũng tương tự tiền viện nơi chúng tôi ngồi, đều có bàn ăn ở giữa sân, cả viện chỉ chiêu đãi một bàn khách.

Bởi vì không biết đối phương là địch hay bạn, tôi với Giao tiên cử động hết sức nhỏ nhẹ, không dám tùy tiện đi vào mà núp ở cửa hậu viện len lén nhìn vào bên trong.

Khách bàn bên trong nhiều hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng, phải có mười mấy người, ngồi đầy ắp xung quanh bàn tròn. Tôi đưa mắt nhìn một vòng cũng không thấy gương mặt nào quen mắt.

Không nhận ra ai cả, hơn nữa ở bàn kia phần lớn đều là trẻ em, người lớn chỉ có ba người, hai nam một nữ trông nom hơn mười đứa trẻ, không biết còn tưởng rằng đây là giáo viên mang theo học sinh đi chơi. 

Tôi càng không hiểu liền tránh ở sau cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, muốn biết lai lịch đối phương thế nào.

Đáng tiếc cửa này cách bàn ăn quá xa, tiếng bọn họ nói chuyện cũng không lớn, tôi nghe hồi lâu chỉ mơ hồ được mấy chữ, trong đó quả thật có tên tôi, còn nhắc tới Giao tiên với thực quỷ gì đó.

Ngay khi tôi càng nghe càng thấy mù mờ thì Giao tiên đột nhiên nhỏ giọng, nói: “Ba người lớn bên trong kia đều là hồ yêu, đám trẻ con này có tới tám chín phần chính là thế hệ sau của Diệp gia. Ngươi còn nhớ mục tiêu báo thù của bầy sói không, chính là cứ mỗi mười năm sẽ đem con cháu đời sau của Diệp gia tha đi, đám trẻ con này chắc được đưa tới đây tránh nạn, ba hồ yêu kia phụ trách bảo vệ chúng.”

“Sao ông biết bọn họ là hồ yêu? Trên người bọn họ rõ ràng không có yêu khí cơ mà?” Tôi cả kinh trong lòng, hỏi Giao tiên.

“Quả thật là không có yêu khí. Hồ yêu am hiểu nhất chính là che giấu yêu khí của mình, nhưng thói quen sống của bọn chúng không đổi được, kể cả khi biến thành người, ngươi không thấy mấy người đó đều chọn toàn món gà sao?” Giao tiên cười lạnh một tiếng, mắt hấp háy nhìn xung quanh giống như nó đã nhìn thấy hết mọi thứ.

Tôi liền liếc nó một cái, nói: “Vừa rồi không phải ông cũng chọn toàn gà sao, chẳng qua bị người ta cướp trước mà tôi, ông là hồ yêu sao?”