Tôi nhất thời bị dọa giật mình, trực tiếp lui về sau hai buớc.
“Cảm ơn ân cứu mạng của đại su với Vũ Linh, chuyện tối qua Vũ Linh đã kể cho chúng tôi nghe, nói thấy một con hồ ly trắng đặc biệt kinh khủng. Chúng tôi lại đem hồ yêu kia thành thần linh để cung phụng hơn muời năm, bây giờ hồ yêu bị bắt, mọi nguơi chính là cha mẹ tái sinh của Vũ Linh, chúng tôi nên báo đáp ngài nhu thế nào?”
“Báo đáp?” Tôi theo bản năng muôn xua tay, nói chúng tôi không muốn báo đáp gì. Có điều lời chua nói thì tôi vẫn không nhịn đuợc nhìn về phía Tô Mộc, dẫu sao hồ yêu kia là Tô Mộc thu, không có quan hệ nhiều tới tôi, cuối cùng vẫn nên để Tô Môc làm chủ.
“Hai nguời không ngại thì đem Ngọc Tăc trong lu huơng cho chúng tôi là đuợc.” Tô Mộc nói.
Hồ yêu kia bị phong ấn trong Ngọc Tắc, suýt chút nữa hại chết Vũ Linh, lúc này nghe Tô Mộc muốn đuợc tặng Ngọc Tắc tất nhiên ba mẹ Vũ Linh gật đầu liên tục, nói đừng nói Ngọc Tắc, cho dù toàn bộ biệt thụ chỉ cần chúng tôi muốn thì cũng cứ lấy.
Tô Mộc lắc đầu một cái, nói anh ấy chỉ cần chín viên Ngọc Tắc. Nói xong anh ấy bảo mẹ Vũ Linh đứng lên, lấy một tờ giấy viết một địa chỉ trên đó rồi đua cho mẹ Vũ Linh, bảo bà ấy sớm mang Vũ Linh tới địa chỉ đó tìm đạo sĩ Phong Thiên bái ông ta làm thầy, nhu vậy tính mạng của Vũ Linh mới hoàn toàn giữ đuợc.
(*Ngọc Tắc: Mình giải thích kỹ hơn, từ này tiếng Trung là 3Ỉ1B, Từ n có nghĩa là ngăn trở, mình hay dùng là ‘tắc’ trong ‘tắc đuờng’, ‘bế tắc’ nên mình dùng từ Ngọc Tắc)
Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi Tô Mộc nhu thánh thần, cũng không sợ anh ấy là quỷ, gật đầu liên tục, cẩn thận cất giữ địa chỉ của Phong Thiên.
Giao phó xong chuyện của Vũ Linh chúng tôi liền ăn bữa sáng tại nhà Vũ Linh, sau đó bọc lại mấy viên Ngọc Tắc còn lại nhét cả vào túi rồi đứng dậy cáo từ.
Mẹ Vũ Linh biết chúng tôi còn những chuyện khác nên không quá nài nỉ giữ lại, chỉ là khi chúng tôi rời đi liền kín đáo cưỡng ép đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói bên trong có một trăm ngàn tệ, mặc dù không đủ để báo ân cứu mạng đối với Vũ Linh nhưng đây là lòng thành, tôi cầm bà ấy mới có thể an tâm.
Bà ấy đã nói đến mức này tôi cũng không từ chối, lúc về là tài xế nhà Vũ Linh đưa chúng tôi về. Trên đường nhàn rỗi không có chuyện gì tôi liền hỏi sao Tô Mộc cái gì cũng không muốn, duy chỉ muốn mấy viên Ngọc Tắc.
Có phải Ngọc Tắc này là đồ cổ rất có giá trị?
Tô Mộc liếc tôi một cái, giống như tôi vừa hỏi điều gì ngu ngốc vậy.
Tô Đoàn cũng vội vàng hướng tôi nháy mắt, sau đó chép miệng hướng sang tài xế.
Lúc này tôi mới ý thức được trong xe này còn người nhà Vũ Linh, cho dù Ngọc Tắc thật là đồ cổ thì cũng không nên hỏi lúc này.
“Bà Hai, Ngọc Tắc này mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không phải rất có giá trị, chẳng qua bỏi vì Ngọc Tắc này là một bộ, mặc dù chỉ có một trong số đó bị phong ấn hồ yêu nhưng những viên ngọc khác cũng có yêu khí rất nặng, người bình thường giữ lại không chỉ sẽ bị ảnh hưởng tới số mạng sau này mà còn dễ dàng mời gọi những yêu vật khác, cho nên ông Hai mới cố ý đòi. Còn có, đạo sĩ năm đó phong ấn hồ yêu nếu đã dùng Ngọc Tắc này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì trên đó, ông Hai lấy những viên Ngọc Tắc này liền có thể biết đạo sĩ năm đó là ai.” Tô Đoàn giải thích.